Chương 128: Bị Bệnh
Chương 128: Bị BệnhChương 128: Bị Bệnh
Bị Thẩm lão thái gào lên như vậy, từ trước đến nay Thẩm Bích Lan vẫn thường được Thẩm lão thái yêu thương nên lúc này cảm thấy không chịu đựng được, nàng ta rời khỏi nhà chính với hai mắt ửng hồng.
Trong lòng nàng ta hận Thẩm Bích Thấm đến tận cùng. Thẩm Bích Thấm, ta và ngươi vẫn chưa xong đâu.
Tiết cốc vũ (1) là thời gian bận rộn cho vụ xuân, nếu là vùng nông thôn thì còn có nuôi tằm.
Tiết cốc vũ càng gân lúc cấy mạ, tháng ba mưa bụi nên người nông dân đều đội mũ rộng vành trên đầu mình, mặc áo tơi, khom lưng ngoài đồng ruộng, bước từng bước cấy mạ vào ruộng, màu xanh non mơn mởn kéo dài đến chân trời.
Nhìn thấy cảnh tượng này Thẩm Bích Thấm không khỏi nhớ đến một bài thơ của thi nhân Ngu Tự Lương thời Nam Tống.
Một bó mạ non còn trong tay
Khói nhẹ mây mù mưa tối tăm
Gió đông nhuộm tận ba ngàn khoảnh
Cò trắng bay không chỗ dừng.
Cảnh tượng thế này được miêu tả sao mà chính xác như vậy!
"Phụ thân, ăn cơm thôi!"
Bên trên bờ ruộng là bùn, không muốn làm bẩn vớ nên Thẩm Bích Thấm chỉ có thể đứng ngoài bờ ruộng mà gọi Thẩm Thủ Nghĩa.
"Được."
Nhìn thấy Thẩm Bích Thấm đang vẫy tay với mình, Thẩm Thủ Nghĩa trả lời một tiếng, sau đó mới gọi mấy người cùng làm chung chỗ với mình, tạm thời ngừng công việc chuẩn bị đi vào ăn cơm. "Ăn cơm trưa xong, mấy người Thẩm Thủ Nghĩa chuẩn bị xuống ruộng làm việc tiếp nhưng lại thấy Thẩm Kỳ Viễn bó thạch cao trên tay, đang vừa thở hồng hộc vừa chạy đến.
"Tam ca, sao huynh cũng đến đây?" Thẩm Bích Thấm không hiểu hỏi.
"Tứ muội, phụ thân, Đại Võ thúc, không xong rồi, bà Triệu bị té xỉu.' Thở hổn hển mấy hơi, Thẩm Kỳ Viễn mới nói ra, trên mặt hắn tràn ngập sự lo lắng.
"Cái gì? Nương!"
Thẩm Đại Võ quát to một tiếng rồi nhanh chân chạy về nhà mình một cách điên cuồng.
Thẩm Thủ Nghĩa quay sang nói với Thẩm Điền một tiếng rồi dẫn theo Thẩm Bích Thấm và Thẩm Kỳ Viễn đuổi theo.
Thẩm Điền ở lại vẫn tiếp tục cấy mạ, bây giờ là lúc quan trọng, trong ruộng không thể không có người, trong nhà có hai người là Thẩm Thủ Nghĩa và Thẩm Đại Võ là đủ rồi.
"Nương, người đừng làm nhi tử sợi Người mau tỉnh lại!"
Mấy người Thẩm Bích Thấm đuổi đến nhà Thẩm Đại Võ thì Thẩm Đại Võ đang khóc lóc như một đứa trẻ, tay chân luống cuống, chỉ ôm ấy Thẩm Triệu thị mà không ngừng kêu gào.
Nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng Thẩm Bích Thấm cũng hoảng sợ, nàng chạy đến xem xét tình hình của Thẩm Triệu thị, phát hiện Thẩm Triệu thị vẫn còn thở thì trong lòng mới bớt căng thẳng. Sau đó nàng lại phát hiện cả người Thẩm Triệu thị đang run lên, đưa ta sờ lên trán bà ấy mới thấy trán bà ấy nóng vô cùng.
"Thấm Nhị, thế nào rồi?" Thẩm Đại Võ căng thẳng nhìn Thẩm Bích Thấm.
Nghe Thẩm Đại Võ hỏi khiến Thẩm Bích Thấm cũng dở khóc dở cười, nàng không phải bác sĩ, hỏi nàng thì được gì? Thẩm Đại Võ này thật sự đã luống cuống đến mức choáng váng đầu óc.
"Đại Võ thúc, trước tiên thúc phải bình tĩnh lại, bà Triệu bị phát sốt, cháu cảm thấy bà ấy bị nhiễm phong hàn, thúc mau trùm chăn lên cho bà ấy, chúng ta phải lập tức đưa bà Triệu đến trấn trên tìm đại phu khám bệnh." Thẩm Bích Thấm trấn an Thẩm Đại Võ.
"Được, được!"
Nghe Thẩm Bích Thấm nói, Thẩm Đại Võ cũng yên tâm được phần nào, ông cẩn thận trùm kín chăn cho Thẩm Triệu thị, sau đó lập tức ôm bà ấy sang nhà trưởng thôn mượn xe ngựa.
"Đến trấn trên, Thẩm Bích Thấm dẫn Thẩm Đại Võ đi thẳng đến Hồi Xương đường của Trần đại phu, thế nhưng Trần đại phu lại không có ở đây, trùng hợp là học trò của ông ấy cũng đã đi đến nhà người ta khám bệnh, trong tiệm chỉ còn lại một tiểu dược đồng.
"Trân đại phu có nói khi nào trở về không?" Thẩm Bích Thấm vội hỏi.
"Tiên sinh đã đi ra ngoài với hai vị công tử có thân phận không tâm thường, chỉ sợ sẽ không phải chỉ đi một lát rồi về được." Dược đồng kia nói rõ tình hình thực tế.