Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 127 - Chương 127: Không Làm Gì Được

Chương 127: Không Làm Gì Được Chương 127: Không Làm Gì ĐượcChương 127: Không Làm Gì Được

Tâm trạng của Thẩm Bích Lan bây giờ vô cùng ngột ngạt, nàng ta không những không được lợi lộc gì mà còn xa cách với nhà nhị thúc, quả thực mất cả chì lẫn chài.

"Ba điều kiện này đều không quá đáng. Điền thị, ngươi có đồng ý không?" Suy nghĩ trong chốc lát thôn trưởng và mấy vị lão nhân đều không cảm thấy quá đáng nên quay sang hỏi Thẩm lão thái.

"Không đồng ý! Dựa vào cái gì bảo lão nương chỉ tiền chuộc các ngươi? Nếu là chúng cố ý tự bán mình lừa gạt lão nương thì sao?" Thẩm lão thái bất mãn hét ầm lên.

"Vậy thì sử đổi một chút! Nếu sau khi kiểm chứng là do nhà cháu tự mình bán thì bà không cần chỉ tiền chuộc nữa. Thế nào?"

Ngược lại Thẩm Bích Thấm cũng rất bất ngờ, không ngờ ở phương diện tiền bạc thì Thẩm lão thái cũng khá khôn khéo, vì chính nàng cũng không nghĩ đến điểm này.

"Được! Quyết định như vậy! Điền thị, ngươi còn muốn nói gì nữa?" Thôn trưởng lạnh lùng nhìn Thẩm lão thái.

"Ta, ta, hừ. Được. Lão nương đồng ý."

Tất cả trưởng bối đức cao vọng trọng đều có mặt cả nên Thẩm lão thái muốn giở trò chơi xấu cũng không được, trong lòng bà ta hoàn toàn không muốn nhưng cũng chỉ có thể cắn răng đồng ý.

"Rất tốt! Vậy chúng ta viết một tờ cam đoan làm bằng chứng!" Nghe Thẩm lão thái nói đồng ý, Thẩm Bích Thấm lạnh lùng gật đầu, nói.

"Cái gì? Còn phải viết giấy cam đoan?"

Nghe phải viết giấy cam kết, Thẩm lão thái lập tức lớn tiếng la lên: "Lão nương không biết chữ thì viết cam đoan cái gì?"

"Chẳng lẽ bà không biết còn có điểm chỉ. Ngài thôn trưởng, mời ngài chấp bút viết cam đoan ạ!" Không để ý đến Thẩm lão thái, Thẩm Bích Thấm nhìn thôn trưởng nói.

"Được."

Thôn trưởng biết chữ, ông ấy sai người đi lấy giấy, bút, mực ra, sau đó lập tức viết xuống một tờ cam đoan.

Thôn trưởng và các lão nhân đều đã quyết định, Thẩm lão thái chỉ có thể nhận thua, bà ta vô cùng không vui khi ấn ngón tay mình xuống tờ cam đoan.

"Được rồi, lão hủ sẽ giữ tờ cam đoan này. Điền thị, ngươi nhớ kỹ đó, nếu phạm sai lầm thì chúng ta cũng không giúp được ngươi." Sau khi Thẩm lão thái đã điểm tay vào tờ cam đoan, thôn trưởng quay lại cảnh cáo bà ta một câu rồi dẫn theo các vị lão nhân khác rời đi.

“Ngày mai nhi tử sẽ đưa hai trăm văn tiên đến. Nếu như không còn việc gì nữa thì nhi tử xin đi trước, ngoài đồng vẫn còn chuyện phải làm." Thẩm Thủ Nghĩa nói một tiếng rồi kéo Thẩm Trí Viễn cùng đi.

"Còn ngây ra đó làm gì? Heo còn chưa ăn, quần áo còn chưa giặt, còn không mau cút đi làm việc ngay cho lão nương?"

Sau khi hai người Thẩm Thủ Nghĩa đã rời đi, Thẩm lão thái lập tức nói với mấy người Thẩm Lâm thị: "Đừng tưởng rằng có giấy cam đoan kia thì lão nương không nắm được các ngươi. Không thể đánh! Được thôi, vậy ta sẽ để các ngươi làm nhiều việc nhà, để các ngươi không cần ngủ nữa."

"Tốt nhất bà đừng quá đáng, nếu ngày nào đó nương của cháu ngã bệnh, những việc nhà kia làm không xong thì bà hãy tự mình lo mà làm." Thẩm Bích Thấm lạnh lùng nói với Thẩm lão thái rồi kéo Thẩm Lâm thị đi xa.

Từ lân trước đã được chứng kiến Thẩm Bích Thấm hung dữ nên Thẩm lão thái cũng không dám đối đầu với Thẩm Bích Thấm, cho dù bây giờ Thẩm Bích Thấm nghênh ngang rời đi nhưng bà ta cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Bích Thấm đi, bởi vì bà ta biết Thẩm Bích Thấm sẽ dám ra tay với bà ta.

"Nha đầu tỉ tiện đáng chết này!" Lúc này Thẩm lão thái hận Thẩm Bích Thấm đến mức nghiến răng, bà ta chỉ ước gì có thể ăn tươi nuốt sống Thẩm Bích Thấm.

"Bà, bà bớt giận trước đã..."

"Bớt giận cái gì? Nếu không phải tại ngươi đồng ý bậy bạ thì mười lượng kia đã đến tay ngay lập tức rồi. Ngươi đi nhanh đi, nhìn thấy chỉ thêm phiền!" Thẩm lão thái giận chó đánh mèo lên đầu Thẩm Bích Lan.

"Vậy Lan Nhi đi về trước. Bà chú ý sức khỏel"
Bình Luận (0)
Comment