Chương 126: Điều Kiện
Chương 126: Điều KiệnChương 126: Điều Kiện
Thôn trưởng im lặng suy nghĩ một lúc mới nói với Thẩm lão thái.
"Cái gì? Hai trăm văn."
"Chúng ta đồng ý. Ngài thôn trưởng, cứ làm theo lời ngài nói, quyết định hai trăm văn. Nhị thúc, như vậy thì không cần phân nhà nữa chứ?"
Mười lượng đã biến thành hai trăm văn, chênh lệch quá lớn khiến Thẩm lão thái không thể chấp nhận được, bà ta muốn phản bác lại nhưng đã bị Thẩm Bích Lan cản lại.
Nhìn thấy Thẩm Bích Lan nháy mắt với mình, tuy trong lòng Thẩm lão thái không thoải mái nhưng bà ta vẫn yên tĩnh trở lại.
"Thủ Nghĩa, nương của ngươi cũng đã chịu lùi bước, các ngươi cũng lùi một bước, chuyện tách ra riêng không cần nhắc lại nữa, trong thôn vẫn chưa có chuyện con cái phân nhà, làm như vậy thanh danh của ngươi sẽ xấu đi."
Nhìn thấy Thẩm lão thái đã bình tĩnh trở lại, thôn trưởng quay đầu khuyên nhủ Thẩm Thủ Nghĩa.
"Thôn trưởng bá bá, thật sự không tách ra riêng được sao?"
Thẩm Thủ Nghĩa thật sự rất sợ, ông ấy muốn vì các con của mình mà cố gắng tách ra riêng.
"Ngươi, cái thứ bạch nhãn lang không có lương tâm, lão nương nuôi ngươi lớn như vậy, ngươi báo đáp lão nương như thế, lão nương đánh chết ngươi!"
"Được rồi, ngươi bình tĩnh lại cho ta!"
Nhìn thấy Thẩm lão thái lại bắt đầu làm bừa, thôn trưởng tức giận rống lên với bà ta một tiếng. Điền thị này thật sự già cả nên hồ đồ, đã là lúc nào rồi còn dùng thái độ này, khó trách một hài tử tốt như Thẩm Thủ Nghĩa xa cách bà ta, sẵn sàng gánh thanh danh bất hiếu mà kiên quyết muốn tách ra riêng.
"Ta, hừ."
Bị thôn trưởng thét lên Thẩm lão thái cũng vội vàng làm bậy nữa, hà ta lạnh lùng hừ một tiếng rồi ngậm miệng lại.
"Thủ Nghĩa à, bá bá tuyệt đối sẽ không đồng ý để cháu tách nhà, nương của cháu đã chịu lùi một bước, nếu cháu còn không nghe lời thì chính là cháu không đúng." Sắc mặt của thôn trưởng cũng cứng lại, ông ấy nghiêm mặt nói với Thẩm Thủ Nghĩa.
"Ngài thôn trưởng, không tách nhà cũng được ạ nhưng nhà cháu có mấy điều kiện, chỉ cân bà đồng ý thì chúng cháu sẽ không đòi tách nhà nữa." Thẩm Bích Thấm nhìn thôn trưởng nói. Lão nhân đều ưa thích đoàn viên nên rất ghét chuyện con cái tách ra riêng thế này, thế nhưng hôm nay chắc chắn nhà nàng sẽ không tách ra riêng được rồi. Chẳng qua Thẩm Thủ Nghĩa đã có sự thay đổi khiến Thẩm Bích Thấm cảm thấy rất hài lòng nên nàng quyết định không tiếp tục kiên quyết đòi tách nhà nữa.
"Điều kiện gì? Cháu nói thử!" Biết Thẩm Bích Thấm thông minh nên thôn trưởng cũng không xem nàng giống như các tiểu bối bình thường khác.
"Thứ nhất, sau này bà không được động một chút lại đánh chửi chúng cháu.
Thứ hai, bà không được đến nhà cháu cướp đồ.
Thứ ba, nếu như đại tỷ của cháu hay một người nào đó trong nhà cháu bị bán thành nô tài hoặc nha hoàn thì bà cháu phải chịu trách nhiệm cầm tiền đi chuộc về."
Thẩm Bích Thấm nhìn thôn trưởng, nàng chậm rãi nói từng câu.
"Cái gì? Dựa vào cái gì bắt lão nương phải đi chuộc các ngươi?”
Vừa nghe thấy phải chỉ tiền ra thì Thẩm lão thái đã lập tức không nhịn được, bà ta chỉ vào Thẩm Bích Thấm, lớn giọng gào lên.
"Cho nên tốt nhất bà phải cầu nguyện cho người nhà cháu đều tốt cả, để không ai phải biến thành nô tài hay nha hoàn, bằng không sẽ phải làm phiền bà chỉ tiền ra chuộc người về." Lúc nói lời này Thẩm Bích Thấm nhìn chằm chằm vào Thẩm Bích Lan.
Vị đường tỷ này chính là chân truyền của Thẩm lão thái bà Thẩm Lý thị, lạnh lùng, ích kỷ, vô tình, còn cực kỳ độc ác nên nàng không thể không đề phòng nàng ta.
Nha đầu đáng chết!
Vừa nghe thấy lời này, hai mắt Thẩm Bích Lan đã trừng to ra, nàng ta cắn răng nghiến lợi tức giận nhìn Thẩm Bích Thấm.
Vốn dĩ nàng ta đã có dự định như vậy, trước tiên phải trấn an nhà nhị thúc, chỉ cần không phân nhà thì quyền chủ động vẫn nằm trong tay nàng ta, muốn làm thế nào cũng không phải nhà nhị thúc có thể định đoạt.
Cho nên vừa rồi nàng ta mới đồng ý không cần mười lượng bạc kia, bây giờ lại bị nha đầu chết tiệt này làm hỏng, nàng ta không chiếm được cái gì cả.