Chương 125: Phân Xử
Chương 125: Phân XửChương 125: Phân Xử
Tuy mọi người trong thôn đều biết đến chuyện Thẩm Thủ Nghĩa bị Thẩm lão thái đối xử bất công nhưng nhà ai mà không có một số chuyện mâu thuẫn, nếu vì như vậy mà tách ra thì cũng quá ích kỷ và bất hiếu.
"Ngài thôn trưởng, không phải nhà chúng cháu bất hiếu đâu mà chính là bà muốn nhà chúng cháu phải thêm mười lượng bạc làm đồ cưới cho tiểu cô." Nhìn thấy vẻ mặt hiểu lầm của mọi người, Thẩm Bích Thấm vội vàng mở miệng giải thích.
Nghe thấy chuyện phải thêm mười lượng bạc làm đồ cưới khiến tất cả các vị lão nhân ở đây đều giống như hít phải một ngụm khí lạnh.
"Điền thị, thế này là thế nào?" Sau khi hoàn hồn, thôn trưởng tức giận nhìn về phía Thẩm lão thái. Nữ nhân này thật sự càng sống càng làm chuyện quá đáng. Mười lượng là khái niệm thế nào? Đừng nói là những hài tử này không bỏ ra nổi mà bản thân ông ấy là trưởng thôn, dành dụm trong nhà cũng chưa chắc được hơn mười lượng.
"Ngài thôn trưởng, không phải bà cháu làm bậy mà chính là nhà nhị thúc giữ của riêng mà không chịu lấy ra mười lượng bạc."
Thẩm Bích Lan bước lên chỉ vào Thẩm Bích Thấm nói: "Nha đầu này có mối làm ăn với hiệu thêu trong trấn, kiếm được tiền thì về nhà giấu riêng."
"Nha đầu Thấm Nhí?' Thôn trưởng thật sự có biết chuyện Thẩm Bích Thấm có bạc nhưng con số mười lượng này thì hơi nhiều.
"Ngài thôn trưởng, đúng là cháu có làm công cho hiệu thêu nhưng mỗi ngày cũng chỉ kiếm được ba mươi văn tiền công, phụ thân cháu nói đây là tiền cháu tự kiếm được nên cho phép cháu giữ lại sau này làm đồ cưới cho chính mình, phụ thân cháu còn nói việc hiếu kính với bà là nhiệm vụ của người làm con là ông ấy mà không liên quan đến tiểu bối chúng cháu nên Thấm Nhi mới giữ lại số tiền đó cho mình."
Thẩm Bích Thấm ngừng lại một lát mới nói tiếp: "Thấm Nhi cũng không phải giấu tiền đó đi, trước đây tam ca của cháu bị bà cháu làm hại bị té gãy tay, cháu dùng tiền đó để mua thuốc tẩm bổ cho tam ca."
Giọng nói của Thẩm Bích Thấm không nóng vội, biểu cảm cũng rất tự nhiên, không ai nhìn ra nàng đang nói dối nên nghe Thẩm Bích Thấm nói như vậy tất cả lão nhân đều tin tưởng.
Đặc biệt là khi nghe đến chuyện Thẩm lão thái hại cháu mình gãy tay khiến trong lòng mọi người đều âm thâm mắng Thẩm lão thái nhãn tâm. "Nếu đã như vậy sao cháu không nói rõ ràng cho bà cháu hiểu, làm sao lại ồn ào đến mức muốn tách nhà?" Thôn trưởng bất đắc dĩ thở dài, hỏi Thẩm Bích Thấm.
Thôn trưởng thật sự không hiểu hài tử tốt thế này nhưng sao Thẩm lão thái lại làm chuyện vô sỉ như vậy, đây là con ruột của bà ta, sao bà ta có thể nhẫn tâm như vậy?
"Cháu đã nói rồi nhưng bà của cháu vẫn bắt buộc nhà cháu phải lấy ra mười lượng bạc, còn nói nếu không có sẽ bán đại tỷ cháu đến Triệu gia làm nha hoàn. Hu hu. Thấm Nhi không muốn đại tỷ của cháu làm nha hoàn. Ngài thôn trưởng, các vị gia gia, cầu xin các vị giúp nhà cháu với!"
Nước mắt của Thẩm Bích Thấm nói đến là đến, nàng quỳ xuống khóc lóc cầu xin tất cả mấy vị lão nhân phân xử cho nhà mình.
Thẩm Bích Thấm vốn dĩ có bề ngoài xinh đẹp, trắng nõn mà khi khóc cũng rất đẹp, có thể nói là lê hoa đái vũ, khiến người †a nhìn thấy càng thêm thương xót và đau lòng.
Người yếu thường được người ta thiên vị nên trong một khoảnh khắc cán cân trong lòng các vị lão nhân đều nghiêng về nhà Thẩm Bích Thấm.
"Điền thị, chuyện này là bà không nói đạo lý, thêm đồ cưới chẳng qua cũng vì biểu thị tấm lòng, mười lượng bạc là quá làm bậy. Ta làm chủ quyết định chỉ cần hai trăm văn, người trong thôn muốn thêm đồ cưới cũng chỉ một trăm văn mà thôi, hai trăm văn thế này đã là gấp đôi rồi, ngươi có đồng ý không?”