Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 124 - Chương 124: Mời Thôn Trưởng

Chương 124: Mời Thôn Trưởng Chương 124: Mời Thôn TrưởngChương 124: Mời Thôn Trưởng

"Người lớn đang nói chuyện, nha đầu chết tiệt như ngươi chen mồm vào làm gì? Nha đầu ti tiện không có giáo dục, lão nương..." Nghe thấy muốn tìm thôn trưởng, Thẩm lão thái tức giận mắng được hai câu đã muốn vung nhánh trúc lên đánh Thẩm Bích Thấm.

"Nương, đây là khuê nữ của con, có giáo dục con bé thì cũng là con giáo dục." Thẩm Thủ Nghĩa nắm chặt nhánh trúc, giọng điệu thản nhiên nói với Thẩm lão thái.

"Phụ thân."

Hành động này của Thẩm Thủ Nghĩa khiến Thẩm Bích Thấm vô cùng bất ngờ, nàng nhìn Thẩm Thủ Nghĩa bằng hai mắt tỏa sáng. Thì ra lão phụ thân hời của mình cũng biết che chở người nhà! Quá tốt rồi! Trâm lão phụ thân uy vũ! "Thấm Nhị, nơi này để phụ thân xử lý, con ra phía sau đứng!"

Nhìn dáng vẻ bất ngờ kèm vẻ mặt sùng bái của Thẩm Bích Thấm khiến trong lòng Thẩm Thủ Nghĩa càng thêm chua xót. Trước kia ông ấy đã vô dụng biết bao.

"Lão nhị, ngươi phản rồi!"

Thẩm lão thái còn chưa quen với sự thay đổi của Thẩm Thủ Nghĩa, theo thói quen bà ta muốn rút nhánh trúc ra đánh Thẩm Thủ Nghĩa, thế nhưng nhánh trúc lại bị Thẩm Thủ Nghĩa giữ chặt lấy, bà ta không thể kéo ra được một phân nào.

"Nương, nhi tử sẽ mời thôn trưởng đến xử lý việc này. Nhị lang, con đi mời thôn trưởng và các lão nhân trong thôn đến đây!" Lần này Thẩm Thủ Nghĩa không muốn yếu thế nữa."

"Vâng!" Nghe Thẩm Thủ Nghĩa gọi, Thẩm Trí Viễn lập tức chạy ra ngoài. "Lão nhị, ngươi!"

Sự thay đổi của Thẩm Thủ Nghĩa khiến Thẩm lão thái bất ngờ, bà ta còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Trí Viễn đã chạy ra ngoài.

"Nương, lần này nhi tử sẽ không nhượng bộ nữa, cho dù thế nào nhi tử cũng không bỏ ra được mười lượng bạc, càng không có chuyện để Tuyết Nhi đi làm nha hoàn."

Thẩm Thủ Nghĩa trực tiếp ném nhánh trúc rơi xuống đất, trên mặt ông ấy là sự lạnh lùng, băng giá mà người Thẩm gia chưa bao giờ thấy được.

Không phải chết trong im lặng mà chính là bùng nổ từ trong im lặng.

Tình cảm là một thứ vô cùng kỳ diệu, cũng là thứ không thể tùy tiện thăm dò và thử thách, nếu không chính người tùy tiện thăm dò và thử thách phải chuẩn bị gánh chịu tất cả hậu quả. Thẩm Thủ Nghĩa chính là người như vậy, lúc ông ấy vẫn còn là một đứa con có hiếu thì ông ấy sẽ toàn tâm toàn ý yêu thương người mà ông ấy cho rằng nên yêu thương, thế nhưng bây giờ ông ấy phát hiện những người này không đáng để ông ấy cố gắng che chở thì ông ấy cũng thu lại toàn bộ tình cảm của mình.

Mấy người Thẩm Lý thị đứng bên cạnh đều bị thái độ này của Thẩm Thủ Nghĩa dọa sợ, bọn họ không ngờ Thẩm Thủ Nghĩa sẽ đứng lên phản kháng và kiên quyết như vậy, mảy may không cho bọn họ con đường xoay xở nào.

"Thủ Nghĩa, ngươi vội vàng bảo chúng ta đến đây là có chuyện gì?"

Rất nhanh sau đó, thôn trưởng đã dẫn theo mấy vị lão nhân đức cao vọng trọng trong thôn đến nơi.

Nông thôn Nam Minh được quản lý theo chế độ lão nhân, nếu trong thôn có chuyện gì đó thì đầu do các vị lão nhân đức cao vọng trọng trong thôn đứng ra xử lý, nếu thật sự không xử lý được mới báo lên quan phủ.

"Thôn trưởng, ngài đã đến rồi! Thật ra cũng không có..."

"Thẩm Thủ Nghĩa chào thôn trưởng bá bá và các vị bá bá!" Thẩm Lý thị vừa muốn nói chuyện thì đã bị tiếng chào hỏi của Thẩm Thủ Nghĩa cắt đứt.

"Thủ Nghĩa à, ngươi bảo chúng ta đến đây, đến cùng là vì chuyện gì?" Ngồi xuống ở ghế chủ vị, thôn trưởng mở miệng hỏi trước.

"Thôn trưởng bá bá, lần này mời các vị đến làm chứng cho cháu, Thủ Nghĩa muốn tách nhà ra riêng." Thẩm Thủ Nghĩa quỳ xuống trước mặt thôn trưởng, vẻ mặt ông ấy kia định, nói.

"Cái gì? Tách nhà ra riêng? Thủ Nghĩa, ngươi quả thực làm bậy, đang yên đang lành sao có thể tách nhà ra riêng?"

Vừa nghe thấy muốn tách nhà, thôn trưởng giật mình đứng bật dậy, mấy ông lão bên cạnh ông ấy cũng cau mày, trên mặt đều là vẻ không đồng ý.
Bình Luận (0)
Comment