Chương 123: Không Nhượng Bộ
Chương 123: Không Nhượng BộChương 123: Không Nhượng Bộ
Tất cả trong nhà này sớm muộn gì cũng là của đại phòng bà ta, sau này tam đệ làm quan sẽ không có xung đột với nhà bà ta, một nhà nhị đệ sẽ là đầy tớ không công cho nhà bà ta, nếu để họ tách nhà thì người nào làm việc ruộng đồng, việc vặt trong nhà?
Mấy việc vặt kia đều là việc vừa bẩn vừa mệt, bà ta không muốn làm nên tuyệt đối sẽ không để tách nhà.
"Đúng vậy, bà, bà không nên tức giận, chẳng qua nhị thúc chỉ hồ đồ trong thoáng chốc mà thôi, bà tuyệt đối không được đồng ý, chúng ta đều là người một nhà."
Thẩm Bích Lan cũng cảm giác được tình hình không đúng lắm nên mới vội vàng lên tiếng khuyên can.
Bởi vì tất cả việc trong nhà và việc ngoài đồng đều do cả nhà nhị thúc phụ trách nên đại phòng bọn họ mới nhẹ nhõm mà kiếm tiền riêng, cũng nhờ vậy mà nương của nàng ta mới thường xuyên lén đưa tiền cho nàng ta, nếu để nhà nhị thúc tách riêng thì chuyện tốt như vậy chắc chắn sẽ không còn nữa!
"Lão nương..."
"Nương, không thể tách nhà, nếu tách ra riêng thì ai lo liệu việc nhà?" Thẩm Lý thị nói nhỏ vào tai Thẩm lão thái.
"Đúng vậy, vậy mà ta quên mất."
Được Thẩm Lâm thị nhắc nhở, Thẩm lão thái mới tỉnh táo lại từ cơn giận của mình, tuy bà ta không thích đứa con trai này nhưng đứa con trai này vẫn rất có ích đối với nhà họ.
Không thể tách nhà! Đúng vậy, không thể để tách nhà!
"Nương, nếu người không cho phép tách nhà thì con vẫn sẽ thêm đồ cưới cho muội muội nhưng mười lượng bạc kia tuyệt đối không có để đưa."
Tuy Thẩm Lý thị nói rất nhỏ nhưng trong một phòng thế này làm sao Thẩm Thủ Nghĩa không nghe thấy.
Lúc này Thẩm Thủ Nghĩa đã hoàn toàn tuyệt vọng về nương của mình, người thân của mình, họ xem ông ấy là một công cụ kiếm tiền mang về nhà và phụ giúp việc nhà của họ.
"Phụ thân, người còn có chúng con." Nhìn thấy vẻ mặt bàng hoàng và bất lực của Thẩm Thủ Nghĩa, Thẩm Bích Thấm bước lên nắm tay ông ấy, trên gương mặt nhỏ nhắn lại tràn đầy kiên định.
"Đúng vậy, phụ thân vẫn còn các con, còn có các con!" Lời nói của Thẩm Bích Thấm khiến Thẩm Thủ Nghĩa hoàn hồn từ †rong tuyệt vọng.
Trước kia ông ấy thật sự đã bị mỡ heo làm cho đầu óc mờ mịt nên mới không rõ ai tốt ai xấu, nhưng nương và những người nhà chính đều không cần ông ấy thì Thẩm Thủ Nghĩa cũng không cưỡng cầu nữa, ông ấy có vợ con ở bên cạnh mình là đủ rồi!
"Lão nương tuyệt đối sẽ không đồng ý cho ngươi tách nhà! Lão nương sẽ nói rõ ràng ở chỗ này, ngươi muốn tách nhà? Không có cửa! Nhưng mười lượng bạc kia ngươi cũng phải cầm đến đây, nếu không ngươi cứ đợi Triệu gia đến kéo người đi."
Thẩm lão thái không phải kẻ ngu, vừa rồi chẳng qua bà ta giận quá mất khôn nhưng bây giờ đã tỉnh táo trở lại thì làm sao có thể đồng ý để tách nhà?
"Nương, lẽ nào người cũng muốn cắt đứt tình cảm sau cùng này?”
Thẩm lão thái tuyệt tình khiến cả người Thẩm Thủ Nghĩa đều run rẩy, càng nhiêu hơn chính là sự đau đớn mà ông ấy không thể nào đè nén được. Khi phụ thân ông ấy còn sống, tuy nương vẫn không thân thiết với ông ấy nhưng cũng không khắt khe như hiện tại. Vì sao nương của ông ấy lại trở nên lạnh lùng, vô tình như vậy?
"Tình cảm? Lão nương nuôi ngươi lâu nay, ngươi lại báo đáp lão nương thế này? Bây giờ muốn tách ra? Nghĩ hay lắm! Tuyệt đối không thể! Ba ngày, nếu ba ngày sau ngươi không có mười lượng thì cũng biết trước sẽ có hậu quả gì rồi đó."
Vẻ mặt của Thẩm lão thái lạnh lùng, giống như người bà ta đang ám chỉ đến không phải là cháu gái ruột của mình mà chỉ giống như một người lạ râu ria nào đó.
"Bà, chuyện bà nói sẽ không được tính, có tiểu cô nhà ai xuất giá lại thêm mười lượng đồ cưới? Bây giờ nhà chúng cháu sẽ đi tìm thôn trưởng đến phân xử cho, để xem cái nhà này có thể tách nhà hay không?”
Thẩm Bích Thấm bước lên, nàng lạnh lùng nói.