Chương 122: Đòi Phân Nhà
Chương 122: Đòi Phân NhàChương 122: Đòi Phân Nhà
Lần này Thẩm Thủ Nghĩa thật sự khiếp sợ rồi, ông ấy không hề hay biết trong lúc không hay không biết gì thì nữ nhỉ của mình đã kiếm được hai mươi lượng bạc, còn nhiều hơn số tiên ông ấy lao động cả đời kiếm được.
Lại không nghĩ đến tiền thuốc của Thẩm Kỳ Viễn mất đến tám lượng bạc, người làm phụ thân như ông ấy lại không hề hay biết gì. Ông ấy thật sự quá thất bại, chuyện gì cũng không nghĩ cho người nhà mình, bây giờ còn khiến người trong nhà bị liên lụy phải đưa bạc ra.
"Phụ thân, mười lượng bạc này con đã gửi ở hiệu thêu, ba ngày sau đi chợ con sẽ đến nhận lại. Nhưng trước hết phụ thân phải nói dự định của mình trước đã!" Thẩm Bích Thấm buông tay Thẩm Thủ Nghĩa ra và ngồi xuống ghế đẩu bên cạnh. Nếu như đã đến mức độ này mà Thẩm Thủ Nghĩa còn không muốn tách ra thì chỉ có thể nói Thẩm Thủ Nghĩa đã hết thuốc chữa rồi, đã không còn cách nào thay đổi được ông ấy, thế thì nàng cũng chỉ còn cách từ bỏ người phụ thân này, tuy trong lòng nàng sẽ buồn nhưng vì những người còn lại trong nhà mình, nàng cũng chỉ có thể lựa chọn như thế."
"Tướng công, ta đã gả cho chàng nhiều năm như vậy nhưng chỉ cầu xin chàng một lần này. Tách nhà ra riêng đi! Cầu xin chàng! Hu hu..."
Thẩm Lâm thị khóc, nước mắt đầm đìa. Đưa ra lựa chọn như vậy đã vi phạm vào giáo điều bà ấy giữ vững hơn nửa đời người, khiến bà ấy rất đau khổ nhưng vì các con của mình bà ấy không thể không làm như vậy.
"Phụ thân, cầu xin người tách nhà ra riêng!" Thẩm Bích Thấm và ba anh chị của mình cũng nhìn nhau rồi đồng loạt quỳ xuống, vành mắt của tất cả đều đỏ hoe, họ cầu xin Thẩm Thủ Nghĩa, chờ đợi câu trả lời cuối cùng của Thẩm Thủ Nghĩa.
Thẩm Bích Thấm chăm chú nhìn vào Thẩm Thủ Nghĩa. Lão phụ thân hời, người tuyệt đối không được để con thất vọng!
"Được, tách ra! Bây giờ chúng ta lập tức đi đến đó nói."
Nhìn những gương mặt gầy gò, vàng như nến trước mặt mình, trong mắt Thẩm Thủ Nghĩa như có gợn sóng, ông ấy hít sâu một hơi, đứng bật dậy, cắn răng nói ra câu này.
"Cảm ơn phụ thân."
Nhận được sự đồng ý của Thẩm Thủ Nghĩa, tất cả mọi người đều vui vẻ, hốc mắt đã đỏ bừng nhưng lại là nước mắt của sự vui mừng. "Rầm!"
"Lão nhị, ngươi nói cái gì?'
Thẩm Thủ Nghĩa vừa dứt lời, bát cơm trong tay Thẩm lão thái lập tức rơi xuống đất, cơm vãi đây mặt đất.
Không những Thẩm lão thái trợn tròn mắt mà những người khác trong nhà cũng đều sững sờ, tất cả đều dừng đồng tác trên †ay mà nhìn Thẩm Thủ Nghĩa.
Cho đến bây giờ họ cũng chưa từng nghĩ Thẩm Thủ Nghĩa vẫn một mực chất phác, dễ bắt nạt lại nói những lời như vậy."
"Nương, nhi tử bất hiếu, nhi tử có thể đi vay mượn mười lượng bạc kia nhưng nhi tử có yêu cầu nhà mình được tách ra."
Thẩm Thủ Nghĩa quỳ trên mặt đất, ngửa đầu nói với Thẩm lão thái bằng vẻ mặt kiên định.
"Lão nhị, ngươi..."
Lần đầu tiên Thẩm lão thái nhìn thấy vẻ mặt này của Thẩm Thủ Nghĩa, thái độ kiên quyết này khiến Thẩm lão thái phải luống cuống.
"Không phải, nhị đệ, ngươi có biết mình đang nói cái gì không? Tách ra? Nương vẫn còn đây mà ngươi muốn tách ra, sau này người ta sẽ nói Thẩm gia chúng ta thế nào?"
Thẩm Lý thị cũng luống cuống, bà ta không ngờ kết quả sẽ thế này. Thay đổi rồi, Thẩm Thủ Nghĩa đã thay đổi rồi.
"Nương, nhi tử biết rõ mình bất hiếu nhưng nhi tử thật sự không bỏ ra nổi mười lượng bạc kia, nhi tử chỉ có thể đi vay mượn, nếu không tách nhà thì cả đời này nhi tử cũng không kiếm mười lượng này về."
Thẩm Thủ Nghĩa dập đầu với Thẩm lão thái một cái rồi nói tiếp: "Nhi tử không muốn khiến sau này cả đời nhị lang và tam lang phải trả nợ thanh danh cho phụ thân mình mà không ngẩng đầu lên được, cho nên nương, cầu xin nương cho nhi tử tách nhà."
"Tách nhà? Ngươi nghịch tử còn dám nói muốn tách nhà? Được lắm! Lão nương lập tức..."
"Nương, người đừng nóng giận, có chuyện gì từ từ nói!"
Thẩm lão thái còn chưa dứt lời thì Thẩm Lý thị đứng một bên đã cắt ngang lời bà ta, sau đó còn không ngừng nháy mắt ra hiệu cho bà ta.
Sao có thể tách ral