Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 121 - Chương 121: Tạm Thời Đồng Ý

Chương 121: Tạm Thời Đồng Ý Chương 121: Tạm Thời Đồng ÝChương 121: Tạm Thời Đồng Ý

Nghe Thẩm Bích Thấm nói, Thẩm Bích Lan tức đến mức không phun ra được câu nào.

Nàng ta không tin bất kỳ một chữ nào của Thẩm Bích Thấm, nàng ta chỉ tin cách đan bao tay là do Thẩm Bích Thấm đã nghĩ ra nhưng nàng ta không dám mạo hiểm, nếu mọi chuyện đều giống như Thẩm Bích Thấm nói, đến lúc đó thật sự làm hại hiệu thêu của nhị cô cô phải đóng cửa thì nàng †a sẽ lâm vào đại họa.

"Được rồi, bà, nếu đã không có chuyện gì nữa thì cháu gái đi trước đây, nhà chúng cháu còn phải nghĩ cách kiếm mười lượng bạc cho tiểu cô cô làm đồ cưới đây."

Thẩm Bích Thấm nói xong, lập tức lôi kéo mấy người Thẩm Thủ Nghĩa đi ra khỏi nhà chính. Nàng không muốn ở lại nơi tràn ngập sự tính toán và vô tình vô nghĩa này một giây phút nào.

Sau khi về đến nhà, Thẩm Thủ Nghĩa sững sờ ngồi trên ghế, Thẩm Lâm thị thì ngồi một bên lau nước mắt.

"Phụ thân, người định làm thế nào?"

Thẩm Bích Thấm biết Thẩm Thủ Nghĩa khổ sở nhưng hiện tại chính là cơ hội tốt, nàng phải rèn sắt khi còn nóng mà đánh vỡ hàng rào sau cùng trong lòng Thẩm Thủ Nghĩa.

Thẩm Thủ Nghĩa ngẩng đầu lên nhìn nữ nhi gầy như que củi của mình, đột nhiên ông ấy nhớ đến nguyên nhân nữ nhi ốm đau trong suốt chín năm, vì năm đó khi thê tử của ông ấy sắp lâm bồn nhưng nương của ống ấy đã không quan tâm mà vẫn ra tay đánh bà ấy, sau cùng khiến thê tử phải sinh non, suýt nữa đã một xác ba mạng.

Sau đó, mấy năm nay lại chịu tất cả bất công, tất cả những điều đó đang hiện lên trong đầu Thẩm Thủ Nghĩa, trong nháy mắt ông ấy giống như đã rơi vào hầm băng, trong lòng cũng trở nên lạnh lão.

Thẩm Thủ Nghĩa nhìn Thẩm Bích Thấm đến sững sờ, qua một lúc lâu mới khàn giọng nói: "Thấm Nhi, phụ thân có lỗi với các con."

"Phụ thân, người cố gắng vì chúng con, chúng con đều nhìn thấy, người không làm gì sai cả, sai là ở chỗ bà. Lẽ nào phụ thân còn không thấy rõ, những người ở nhà chính bên kia căn bản không thèm quan tâm chúng ta sống chết thế nào, họ căn bản không phải người thân của chúng ta."

Thẩm Bích Thấm nắm chặt tay Thẩm Thủ Nghĩa, đôi mắt đỏ bừng, nói bằng giọng nức nở.

Nghe lời Thẩm Bích Thấm vừa nói, trong vô thức Thẩm Thủ Nghĩa muốn phản bác nhưng ông ấy cũng chỉ biết há hốc mồm vì bản thân ông ấy cũng không nói được gì. Thẩm Thủ Nghĩa buồn bã cúi đầu, bởi vì ông ấy phát hiện mình không có được một lý do nào để bào chữa cho Thẩm lão thái, hơn nữa ông ấy cũng không tìm được lý do gì để tự lừa dối bản thân nữa.

Mười lượng! Mười lượng này giống như một ngọn núi lớn đang đè trên ngực Thẩm Thủ Nghĩa, khiến ông ấy không thở nổi, ông ấy phải đi nơi nào để có được mười lượng này.

"Phụ thân, nếu nhà chúng ta có mười lượng bạc, phụ thân sẽ tách ra riêng chứ?" Thẩm Bích Thấm do dự trong chốc lát mới chậm rãi nói một câu như vậy.

Tiền của nàng ở hiệu thêu có bảy lượng bạc, ba ngày sau vừa khéo chính là thời gian nàng được nhận hoa hồng, lần này tiền hoa hồng chắc chắn sẽ không ít nên nhất định có thể có được mười lượng.

"Thấm Nhi, con con.." Thẩm Thủ Nghĩa đột nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt hiện đầy vẻ không thể tin nhìn Thẩm Bích Thấm.

"Vâng, bao tay kia đúng là chính con đã nghĩ ra cách đan, lúc trước con nhờ người gọt kim đan giúp mình chính vì muốn đan ra bao tay kia. Con đã bán phương pháp đan này lại cho hiệu thêu lấy hai mươi lượng, tám lượng trong đó đã dùng mua thuốc cho tam ca ca, hai lượng mua lương thực, đồ ăn trong những bữa cơm tối gần đây cũng từ hai lượng này mà ra, bây giờ trong nhà chúng ta chỉ còn lại mười lượng sau cùng này."

Sau khi nói xong, Thẩm Bích Thấm lại cười một tiếng rất châm biếm: "Con không nói cho mọi người trong nhà chúng ta biết là vì đề phòng chuyện bất trắc. Còn nữa sức khỏe của nương cần được tẩm bổ. Chỉ không ngờ "chuyện bất trắc" này lại đến sớm hơn con tưởng tượng." "Thấm Nhi!"
Bình Luận (0)
Comment