Chương 137: Hạ Sốt
Chương 137: Hạ SốtChương 137: Hạ Sốt
"Thấm nha đầu à, cái bao tay lại là từ chỗ của cháu, quả nhiên là tâm linh thủ xảo*, cái bao tay này có thể nói là mộ đại phúc lớn của bá tánh đó."
(*khéo tay nhanh trí)
Nghe thấy bao tay vậy mà lại do Thẩm Bích Thấm nghĩ ra được, vẻ mặt Trần đại phu cũng kinh ngạc cảm thán.
Thấm nha đầu này quả nhiên thông minh hơn người, thành tựu trong tương lai chỉ sợ sẽ không mình thường, lại còn có thể quen biết được hai vị này, đặc biệt là Tam gia, dường như còn hết sức chú ý Thấm Nhi.
"Trần đại phu, ngài đang chê cười cháu đó, tuy nhiên cháu chỉ làm loạn ra chút thôi, cũng vì kiếm ít tiền cải thiện điều kiện trong nhà, làm sao mà tốt như người nói được." Thẩm Bích Thấm cúi đầu giả vờ ngượng ngùng nói.
Trong lòng lại rất bất đắc dĩ, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng mà, bản thân chỉ muốn sinh hoạt khiêm tốn không phô trương cũng không được, nhưng mà làm sao tiểu tử này biết bao tay là do nàng làm chứ, cho dù Quý Tứ Nương nói cho hắn biết tuổi tác của nàng, nhưng hình dáng của bản thân ra sao thì hắn không có khả năng có thể nghe được đâu.
"Mẹ, mẹ tỉnh rồi? Hình như không nóng nữa, Trần đại phu, đầu mẹ ta hình như không nóng nữa." Lúc này, Thẩm Đại Võ đột nhiên hưng phấn hét lên.
"Để ta nhìn xem."
Trần đại phu vội vàng đi lên xem xét, sau đó mỉm cười gật đầu nói: "Quả thật là đã hạ sốt, vậy thì sẽ không có việc gì nữa, lúc sau chỉ cân uống thuốc đúng hạn, nghỉ ngơi thật tốt, thì chỉ ít ngày nữa thôi có thể khỏi hẳn."
"Thật là đa tạ Trân đại phu." Thẩm Đại Võ cảm kích đến mức không ngừng khom lưng cúi tạ Trần đại phu.
"Không cần đâu, nếu muốn cảm ơn thì cảm ơn Thấm nha đầu kìa, tiền khám bệnh là con bé trả thay ngươi, tổng cộng ba lượng bạc." Trần đại phu vỗ vỗ bả vai Thẩm Đại Võ.
"Phanh..."
"Thấm nha đầu, yêm cảm ơn cháu!" Thẩm Đại Võ vừa nghe ông ấy nói vậy, hốc mắt đỏ lên, đi đến trước mặt Thẩm Bích Thấm trực tiếp quỳ xuống với Thẩm Bích Thấm.
"Đại Võ thúc, thúc làm cái gì vậy, mau đứng lên đi!" Nhìn thấy Thẩm Đại Võ vậy mà lại quỳ xuống với mình, Thẩm Bích Thấm khiếp sợ, Thẩm Thủ Nghĩa cũng đi lên muốn kéo Thẩm Đại Võ dậy. "Không, Trọng Thành ca huynh nghe yêm nói, tuy đâu óc yêm không được thông minh, nhưng chút cư xử yêm vẫn biết, lần này nếu như... Nếu không có huynh và Thấm gia đầu giúp đỡ, mẹ yêm chắc chắn sẽ không chịu nổi mà ra đi rồi, yêm cảm ơn hai người!"
Thẩm Đại Võ vừa nói nước mắt liền rơi xuống, một đại hán bảy thước lúc này mặt lại đầy nước mắt quỳ xuống dập đầu, khiến cho mọi người xem đều thấy chua xót một trận.
"Đại Võ thúc, lễ này ta nhận, thúc mau đứng lên đi" Thẩm Bích Thấm nhanh chóng lau nước mắt ở khóe mắt đi lên nâng Thẩm Đại Võ dậy
"Đúng vậy, Đại Võ ngươi mau đứng lên đi, nếu không ngươi bảo Thấm Nhi làm người thế nào đây, làm gì có trưởng bối nào lại có đại lễ với tiểu bối như thế." Thẩm Thủ Nghĩa cũng đi lên lôi kéo cánh tay Thẩm Đại Võ nói.
"Trọng Thành ca, Thấm nha đầu, từ giờ vê sau hai người chính là anh trai ruột, con gái ruột của Thẩm Đại Võ yêm, chuyện gì cần đến yêm yêm sẽ không nói hai lời, ngay cả muốn mạng của yêm yêm cũng sẽ không có một chút nhíu mày!"
Lần này, Thẩm Đại Võ không kiên trì nữa, đứng lên xoa xoa nước mắt liền nói với Thẩm Thủ Nghĩa và Thẩm Bích Thấm với vẻ mặt kiên định...
"Đại Võ thúc, chẳng lẽ trước đó người không coi cháu là con gái ruột sao?" Thẩm Bích Thấm liếc mắt nhìn Thẩm Đại Võ một cái, đầu nhỏ liền rũ xuống, giả vờ làm bộ dạng tể oải.
"Thấm... Thấm nha đầu, cháu... Cháu hiểu lầm rồi, yêm... Yêm..."
Nhìn bộ dạng của Thẩm Bích Thấm Thẩm Đại Võ liền lập tức nóng nảy, quýnh lên nói lắp, ngay cả một câu cũng không nói nên lời.