Chương 136: Tán Thưởng
Chương 136: Tán ThưởngChương 136: Tán Thưởng
Nghe được lời Trân đại phu nói, lúc này Thẩm Đại Võ mới đem sự chú ý vẫn luôn ở trên người Thẩm Triệu thị thu trở về.
"Tình hình sao rồi?" Lúc này, người được đại phu gọi là đại thiếu gia kia mới đi từ ngoài cửa vào.
Vừa rồi mọi người vội đưa Thẩm Triệu thị đi "Hồi Xuân đường" trước, còn hắn thì ở lại "Qúy Nhân đường" giải quyết chuyện của vị đại phu kia.
"Hiện giờ đã tạm ổn rồi."
Trần đại phu nói rồi nhẹ nhàng gật đầu với nam tử, sau đó giới thiệu với mọi người,/Vị này chính là đại công tử của Qúy phủ."
"Thật sự là quá tốt, nếu không có các vị thì lân này Qúy mỗ đã dùng người không tốt, ta đến đây để thay người nào đó nhà họ Quý bồi tội với các vị, hy vọng các vị có thể thứ lỗi cho nhà chúng ta."
Biết được không xảy ra chuyện gì thì nam tử mới nhẹ nhàng thở ra rồi trịnh trọng hành lễ tạ tội với Thẩm Đại Võ.
"Chuyện này... Ta biết ngươi không sai, ta cũng không trách ngươi." Nhìn nam tử hành lễ với mình thì Thẩm Đại Võ vội vàng hoảng loạn xua tay.
"Chuyện này còn may đã có Quý Đại công tử đại nghĩa công bằng, xử lý công chính, nếu không chúng ta cũng khó thoát thân, việc này cũng không liên quan đến Quý công tử, cũng không cần xin lỗi, chỉ là không biết chuyện đã được xử lý như thế nào?"
Biết Thẩm Đại Võ không giỏi giao tiếp với người khác, Thẩm Thủ Nghĩa liền tiến lên cúi đầu nói.
“Đa tạ các vị đã thông cảm, hai người kia đều đã được đưa lên quan phủ điều tra, chờ chuyện được thẩm tra xong, thì Quý mỗi sẽ cho người gửi tiền tổn thất bồi thường, đồng thời sẽ đảm bác với các hương thân sẽ không phát sinh thêm sự tình này nữa, vài ngày nữa cũng sẽ mời đại phu mới ra đây." Nam tử Thanh Y mỉm cười nói.
"Như thế rất tốt, Quý Đại công tử quả nhiên là người tốt." Nghe được lời nam tử Thanh Y nói, Thẩm Thủ Nghĩa dùng vẻ mặt cảm kích nói.
"Đại đường huynh ngươi tới rồi, ta nói với huynh một chuyện này."
Nhìn nam tử đến đây, Quý Hiên Dật lập tức kéo nam tử đến trước mặt Thẩm Bích Thấm/Đại đường huynh, huynh có biết nàng là ai không?"
Nghe thấy lời Quý Hiên Dật nói, Thẩm Bích Thấm đen mặt, nàng và Quý đại thiếu gia cũng chưa gặp qua, hơn nữa nàng cũng chỉ là nữ tử của nông gia nho nhỏ, hẳn là một đại thiếu gia sao có thể biết nàng được.
"Chuyện này, ta thật sự không biết." Không biết Quý Hiên Dật muốn làm cái gì, nam tử cũng hiện lên vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Nàng, chính là người bán găng tay cho huynh." Quý Hiên Dật ưu nhã cười nói.
"Cái gì? Là vị tiểu cô nương này sao?" Nam thanh niên nhìn Thẩm Bích Thấm bằng vẻ kinh ngạc.
"Người là chủ nhân của "Nhà thêu Cát Tường" sao? Thẩm Bích Thấm, thôn Thẩm Gia gặp qua ông chủ." Thẩm Bích Thấm vô cùng ngoài ý muốn, không nghĩ đến lại có thể trùng hợp gặp được người lãnh đạo trực tiếp. ....
"Xem ra là không sai, thật không nghĩ tới những vật tỉnh xảo kia lại là do tiểu cô nương như ngươi làm, ta là Quý phủ đại thiếu gia quận phủ, nếu ngươi không chê thì có thể gọi ta một tiếng Quý thúc đi." Nhìn thấy bộ dạng Thẩm Bích Thấm ngoan ngoãn, Quý Đại công tử dùng vẻ mặt ôn hòa đầy ý cười nói.
"Quý thúc!"
Đây chính là lão bản phát tiền lương cho bản thân mình, có thể lôi kéo làm quen thì đương nhiên không thể buông, Thẩm Bích thấm vô cùng ngoan ngoãn hô một tiếng.
"Ha ha ha, được, được, quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong." Quý Đại công tử nhìn Thẩm Bích Thấm bằng vẻ mặt tán thưởng.