Chương 145: Nhân Tài Hiếm Có
Chương 145: Nhân Tài Hiếm CóChương 145: Nhân Tài Hiếm Có
"Thấm nha đầu, đáng tiếc ngươi lại không phải là một người nam nhân." Vẻ mặt của Quý Đại công tử tràn đầy tiếc nuối nhìn về phía Thẩm Bích Thấm.
"Quý thúc, nữ tử cũng có hạnh phúc riêng khi được làm nữ tử, thúc nói như vậy là đang coi thường Thấm Nhi sao?" Thẩm Bích Thấm bĩu môi không vui nói.
"Ha ha ha ha, cháu mới 9 tuổi đã có thành tựu thư pháp như vậy, sao Quý thúc dám coi thường cháu chứ, thúc chỉ cảm thấy cháu thông minh như vậy, nếu là nam nhân thì nhất định là một nhân tài hiếm có, như vậy thì có thể cống hiến cho nước nhà, mang lại hạnh phúc cho bá tánh."
Quý Đại công tử bị dáng vẻ trẻ con của Thẩm Bích Thấm chọc cười.
"Cháu viết những chữ này tốt đến vậy sao?" Thẩm Bích Thấm giả vờ ngây thơ không hiểu hỏi.
"Ha ha ha, rất lợi hại, không chỉ là lợi hại thôi đâu, Quý thúc cũng phải thở dài nói mình không sánh được."
Những lời này của Thẩm Bích Thấm cũng làm dịu đi sự kích động của Quý Đại công tử.
Trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên vẫn chỉ là một đứa trẻ, cho nên con bé cũng không biết năng lực của mình kinh người đến mức nào, chuyện này nếu chuyền ra ngoài nhất định sẽ khiến người trong thiên hạ phải chấn động, hơn nữa thể chữ này nhất định sẽ được tất cả nữ tử trong thiên hạ yêu thích.
Chỉ là nha đầu này thông minh như vậy, hẳn rất chờ mong, nha đầu này sẽ còn mang đến cho mình những bất ngờ gì trong tương lai.
"Thật ạ, cái này có thể đổi lấy bạc sao?" Thẩm Bích Thấm mở to hai mắt tràn đây mong chờ nhìn về phía Quý Đại công tử.
"Không thểt"
Nghe được câu hỏi này, sắc mặt của Quý Đại công tử lập tức trầm xuống, dặn dò nói: "Thấm nha đầu, cháu tuyệt đối không thể để người khác biết chuyện này, nhớ kỹ không?"
Quá thông minh sẽ dễ có hại cho sự phát triển sau này, nga đầu này vẫn còn quá nhỏ, không nên bị quá nhiều người chú ý đến, nếu không sẽ không có bất kỳ chỗ tốt gì cho con bé.
"Cháu nhớ kỹ rồi, cảm ơn Quý thúc."
Những lời dặn dò của Quý Đại công tử khiến cho trái tim của Thẩm Bích Thấm cảm thấy ấm áp, nàng biết đây là do Quý Đại công tử đang muốn bảo vệ nàng, bất kể Quý Đại công tử có mục đích khác hay không, nhưng Thẩm Bích Thấm nàng, nhận lấy ý tốt này.
Vụ cá cược chỉ là một câu chuyện nhỏ, sau khi đánh giá nét chữ của Thẩm Bích Thấm xong, mọi người lại tiếp tục dùng bữa, bầu không khí trên bàn ăn rất náo nhiệt.
Thẩm Bích Thấm biết rằng bản thân đã nhận được sự tán thành của Quý Đại công tử, cho nên đã hỏi dò một ít về sản nghiệp của Quý phủ.
Quý Đại công tử cũng không giấu diếm, về cơ bản, những thứ có thể nói cho Thẩm Bích Thấm biết thì ông ấy đều nói.
Sau đó, Thẩm Bích Thấm mới biết được, sản nghiệp của Quý phủ trải rộng khắp phủ Chương Châu, không chỉ có phường thêu và tửu lâu, mà hầu hết tất cả các khía cạnh nhà họ Quý đều có liên quan, làng người đứng đầu trong giới thương nghiệp ở phủ Chương Châu.
Sau khi nghe điều này, Thẩm Bích Thấm cũng cảm thấy vận may của mình thực sự rất tốt, ngay lúc quyết định ôm đùi, lập tức liền ôm lấy được cái to nhất.
"Tiểu nha đầu, chuyện mà ngươi đã hứa với ta không thể qua cầu rút ván nhé, ngươi cầm lấy tấm lệnh bài 'Quý Tiên' này đi, đợi khi nào người nấu xong món đó thì nói cho Quý trưởng quây, ta sẽ đến ngay."
Đến cửa của tửu lâu, Quý Hiên Dật ném một tấm lệnh bài hình thoi bằng ngọc cho Thẩm Bích Thấm, nói: "Để ta nói cho ngươi biết một điều nữa, cầm tấm lệnh bài này đến 'Quý Tiên Lâu' thì ngươi sẽ được ăn uống miễn phí tất cả các thứ ở đó."
"Thật sao? Cảm ơn Tam gia! Khi nào làm xong món ăn, tôi nhất định sẽ thông báo cho ngài!"
Nghe được một chuyện tốt như vậy, những điều không hài lòng của Thẩm Bích Thấm đối với Quý Hiên Dật nháy mắt biến mất, đột nhiên cảm thấy con người của Quý Hiên Dật cũng khá tốt.