Chương 146: Quen Mắt
Chương 146: Quen MắtChương 146: Quen Mắt
Lúc này, cuộc chiến giữa hai người đã chính thức chuyển từ kẻ địch thành bạn bè.
Khi Quý chưởng quây đứng đợi bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này, hai con mắt híp của ông ta đột nhiên trợn to, sau đó lại nhanh chóng nheo lại thành một đường chỉ.
Lại lần nữa cẩn thận đánh giá Thẩm Bích Thấm từ đầu đến cuối, dự định ghi nhớ kỹ dáng vẻ của Thẩm Bích Thắm vào trong đầu.
Phủ Chương Châu cai quản mười huyện, trong đó có huyện Long Khê, huyện Long Nhầm, huyện Trường Thái, ...
Sản nghiệp của Quý gia cũng trải rộng khắp phủ Chương Châu, cho nên trong các huyện này đều có tòa nhà 'Quý Tiên Lâu' này, tấm lệnh bài 'Quý Tiên này có thể nói là không có giới hạn sử dụng, chỉ cần ở Quý Tiên Lâu, người giữ tấm lệnh bài này có thể được hưởng đãi ngộ khách quý, tất cả các bữa ăn và chỗ ở đều miễn phí.
Trong toàn bộ phủ Chương Châu, người có được tấm lệnh bài này không vượt quá con số 2.
"Dật Nhi, đệ cảm thấy nha đầu kia như thế nào?" Nhìn chiếc xe ngựa dần đi xa, ánh mắt của Quý Đại công tử thâm thúy nhìn về phía Quý Hiên Dật hỏi.
"Nha đầu kia không phải người tâm thường, ngay cả đệ cũng không nhìn thấu được nha đầu đó." Đôi mắt đào hoa của Quý Hiên Dật hơi cụp xuống, trong con ngươi đen nhánh dâng lên một luồng u ám.
"Đúng vậy, thật không hiểu nổi tại sao một tiểu nữ tử ở nông thôn bệnh nặng 9 năm lại có kiến thức và tài hoa như vậy." Lông mày của Quý Đại công tử hơi cau lại.
"Ai mà chẳng có mấy bí mật, lâu ngày mới nhìn thấu lòng người, có một ngày nào đó sẽ biết thôi."
Quý Hiên Dật dùng quạt xếp gõ vào lòng bàn tay, nhìn Quý Đại công tử hỏi: "Đúng rồi, đại đường huynh, huynh có cảm thấy người nam nhân tên Thẩm Thủ Nghĩa kia trông rất quen không?”
"Thẩm Thủ Nghĩa? Cha của Thấm nha đầu sao?"
Quý Đại công tử cau mày suy nghĩ một lúc, mới lắc đầu nói: "Không có."
"Không có à, sao đệ luôn có cảm giác như đã từng gặp ông ấy ở đâu rồi." Khuôn mặt của Quý Hiên Dật lộ ra vẻ buồn rầu, dùng chiếc quạt xếp đánh nhẹ vào gáy của mình.
"Có lẽ là đệ nhìn nhầm rồi, ông ấy chỉ là một nông phu chưa từng đi xa hơn trăm dặm trong phủ Chương Châu, hơn nữa đây là lần đầu tiên đệ đến phủ Chương Châu, làm sao có thể gặp được ông ấy chứ?” "Ừm, huynh nói cũng đúng." Quý Hiên Dật nghĩ một lúc cũng cảm thấy rất có lý.
"Nếu muốn xuất ngoại đi xa đều cần đến huyện nha để báo cáo và lĩnh lộ dẫn, chỉ cần đi ra ngoài, huyện nha khẳng định sẽ có ghi chép trong hồ sơ, nếu đệ thật sự thấy đáng nghi, chỉ cần đi huyện nha tra hỏi một chút là có thể biết được." Quý Đại công tử nhìn Quý Hiên Dật nói.
"Ừm, ngày mai đệ sẽ đến đấy hỏi, cũng có lẽ là do để nhớ lầm rồi."
Quý Hiên Dật gật đầu nói, hắn cũng cảm thấy hẳn là hắn nhớ lầm, theo lý thuyết hắn không có khả năng đã từng gặp Thẩm Thủ Nghĩa.
"Tuy nhiên, tính tình của người nam nhân Thẩm Thủ Nghĩa này khá tốt, mặc dù là người nông thôn, nhưng khí chất lại không giống nông dân. Từ hành vi đến lời nói của ông ta đều có vẻ như là người có học." Quý Đại công tử có ấn tượng rất tốt với người nam nhân Thủ Nghĩa này.
"Hổ phụ vô khuyển tử, người cha có thể sinh ra một nữ nhi thông minh lanh lợi như nha đầu Thẩm Bích Thấm kia thì tất nhiên cũng không phải người tầm thường. Chỉ là huynh cảm thấy có lẽ Thẩm Thủ Nghĩa cũng không biết bản thân đã sinh được một khuê nữ xuất sắc như vậy.
Quý Hiên Dật xoay chiếc quạt mạ vàng trong tay mình, đôi mắt đào hoa hơi híp lại, nở nụ cười lười biếng nói.
"Ha ha ha, anh hùng ý kiến giống nhau, vi huynh cũng nghĩ như vậy." Nghe được những lời kia, Quý Đại công tử cũng không nhịn được cười phá lên.
Đầu hạ hãy còn mát mẻ yên bình, cỏ cây không ngừng sinh sôi nảy nở (miêu tả một khung cảnh phồn vinh).
Trong nháy mắt đã đến giữa tháng tư, thời tiết cũng dân ấm lên, toàn bộ thế giới xung quanh đều được bao phủ bởi một màu xanh lục tươi mát, khắp nơi xanh tươi, cảnh vật đều tràn đây sự phồn hoa.