Chương 147: Trồng Ớt
Chương 147: Trồng ỚtChương 147: Trồng Ớt
"Mộ Dung đại thúc, thật sự rất cảm ơn thúc, nếu không có thúc, một mình cháu đúng là không thể làm hết được nhiều việc như vậy."
Những mầm cây ớt mà Thẩm Bích 'Thấm ươm trồng ở nhà Thẩm Đại Võ đã nở ra những bông hoa nhỏ đầu tiên, điều đó có nghĩa là đã đến lúc phải chuyển những cây ớt này đến nơi rộng hơn.
Có khoảng 400 mầm cây ớt cay, nếu không phải nhờ có Mộ Dung Húc giúp nàng chuyển những mầm cây này đến sau núi thì bản thân cô chắc chắn sẽ kiệt sức đến nằm bò.
'Ừm'
Vẻ mặt của Mộ Dung Húc vẫn hờ hững gật đầu, sau đó chỉ vào mầm cây ớt tiếp tục nói: "Phải trồng như thế nào?" "Mộ Dung đại thúc, thúc muốn giúp cháu trồng ớt sao?” Vẻ mặt Thẩm Bích Thấm tràn đầy kinh ngạc nhìn về phía Mộ Dung Húc, đôi mắt sáng lấp lánh.
"Ừm." Ánh mắt sáng lấp lánh khiến nhịp tim của Mộ Dung Húc đập lỡ một nhịp, sau đó ánh mắt hơi lảng tránh nhìn sang chỗ khác.
"Thật ạ, Mộ Dung đại thúc, thúc quả thật đúng là người tốt, thật sự cảm ơn thúc!" Nhìn thấy Mộ Dung Húc gật đầu, Thẩm Bích Thấm vui vẻ cúi người cảm ơn Mộ Dung Húc.
"ừỪ"
Nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Thẩm Bích Thấm, khoé môi của Mộ Dung Húc cũng khẽ nhấch lên khó phát hiện, nhưng rất nhanh lại cau mày nói: "Trồng đi."
"Dạ vâng, Mộ Dung đại thúc, thúc quan sát nhé, khi gieo trông nhất định không thể rũ sạch đất ở rễ, tiếp theo, khoảng cách giữa các hàng cây ước chừng một thước sáu, khoảng cách giữa các cây với nhau ước chừng 1 thước."
Thẩm Bích Thấm vừa nói, vừa làm mẫu cho Mộ Dung Húc xem.
Nghe Thẩm Bích Thấm mô tả về phương pháp gieo trồng chính xác như vậy, hơn nữa động tác cũng cực kỳ điêu luyện, Mộ Dung Húc không khỏi khẽ nhíu mày, đây không giống biểu hiện của một người chưa từng trồng ớt bao giờ nên có.
Mặc dù trong lòng hơi nghi ngờ, nhưng Mộ Dung Húc cũng không hỏi gì nhiều, chỉ im lặng trồng ớt theo phương pháp mà Thẩm Bích Thấm đã nói.
"Đúng rồi, chính là như vậy, Mộ Dung đại thúc, thúc thật sự quá thông minhl" Thẩm Bích Thấm ngồi xổm xuống bên cạnh của Mộ Dung Húc, vẻ mặt kinh ngạc cảm thán nhìn hẳn trồng ớt.
Không ngờ đại thúc ngoài tài săn bắn giỏi, sức lực lớn ra thì năng lực học tập cũng mạnh như vậy, nàng mới nói một lần mà hắn đã trồng được rồi, lại còn trông tốt như vậy.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Bích Thấm nhìn Mộ Dung Húc ở khoảng cách gân như vậy, lúc này Thẩm Bích Thấm mới nhận ra rằng đôi mắt của Mộ Dung Húc hoá ra lại là đôi mắt đơn phượng tiêu chuẩn, hơn nữa còn là mắt hai mít
Nhìn từ góc nghiêng, đuôi mắt kia thậm chí còn khẽ nhếch lên, lộ ra một tia quyến rũ, Thẩm Bích Thấm lập tức nhìn ngây người, nàng đột nhiên cảm thấy tò mò với bộ mặt thật dưới bộ râu quai nón kia của Mộ Dung Húc, không nhịn được hỏi: "Đại thúc, tại sao thúc không cạo râu và cắt tóc gọn gàng một chút vậy?"
Sau khi nghe xong những lời kia của Thẩm Bích Thấm, Mộ Dung Húc cũng không có phản ứng gì, chỉ lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Bích Thấm một cái, sau đó lại đứng dậy, tiếp tục trông ớt.
Thẩm Bích Thấm: '... I"
Nàng phát hiện gần đây đại thúc càng ngày càng không thích nói chuyện, nàng còn cho rằng hai người họ đã quen biết lâu như vậy rồi, nhưng tại sao đại thúc vẫn đối xử rất lạnh nhạt với nàng, chẳng lẽ ấn tượng của hắn đối với nàng vẫn không có thay đổi gì?
Thẩm Bích Thấm ngẩn người suy nghĩ, nàng dường như cũng không làm việc gì khiến cho người ta cảm thấy chán ghét mà nhỉ, ngoài việc lần đầu tiên gặp nàng đã ép đại thúc phải nói ra tên của thúc ấy ra thì... Haiz, đây chẳng lẽ chính là một sai lầm sẽ trở thành mối hận thiên cổ.
"Được rồi."
Thẩm Bích Thấm biết rằng là do bản thân quá đường đột, người ta có cạo râu hay không cũng là chuyện của người ta, nàng hỏi nhiều như vậy làm gì, tiếp tục trông ớt, trồng ớt thôi.
Sau khi gạt bỏ những suy nghĩ hỗn độn trong đầu đi, Thẩm Bích Thấm lại tiếp tục vùi đầu vào việc trồng ớt cay, tranh thủ lúc trời đang râm mát, nàng phải nhanh chóng trồng xong chỗ mầm ớt này.