Chương 148: Ba Con Mèo Con
Chương 148: Ba Con Mèo ConChương 148: Ba Con Mèo Con
"Hu hu, nương, con không muốn sống nữa, hu hu -"
Cuối cùng cũng trồng xong ớt trước buổi trưa, lúc về đến nhà, bên phía nhà chính đột nhiên truyền đến những tiếng kêu chói tai và tiếng khóc thê lương, nghe kỹ lại hoá ra là tiếng của Thẩm Kim Mai.
Thẩm Kim Mai đã thành thân vào năm ngày trước, ngày đó Thẩm Bích Thấm cũng đã nhìn thấy tân lang, đúng là trông rất tuấn tú lịch sự, hơn nữa lễ đón dâu rất hoành tráng, điều này cho thấy đối phương cũng rất coi trọng cuộc hôn nhân này, theo lẽ thường mà nói, bây giờ hai vợ chồng son đang trong giai đoạn tình nồng ý mật, không nên có loại tình huống này mới đúng.
Trong lòng Thẩm Bích Thấm không hỏi suy nghĩ, chẳng lẽ đúng như những gì nàng đã đoán, bên trong cuộc hôn nhân này có điều khuất tất gì?
"Mieo -"
"Mieo -"
Lúc Thẩm Bích Thấm vừa trở lại sân nhà mình, ba con mèo nhỏ vốn dĩ đang vây quanh Thẩm Kỳ Viễn lập tức chạy về phía Thẩm Bích Thấm.
Ba con mèo nhỏ này là ba con mèo con do Thẩm Bích Thấm nhặt được ở phía sau núi một tháng trước.
Lúc đó trời mưa to tầm tã, Thẩm Bích Thấm và Mộ Dung Húc đang định tìm một cái hang để trú mưa, thì nhìn thấy một con mèo to bị tảng đá đè chết ở cửa hang, trong miệng nó còn đang ngậm một con thỏ.
Dưới màn mưa, cả người của ba con thú nhỏ đều ướt sũng, đang run rẩy nằm trong vòng tay của mèo mẹ.
Thẩm Bích Thấm đoán rằng cả gia đình mèo này có lẽ đang sống trong hang động này, lúc mèo mẹ đi kiếm ăn quay trở lại, đến cửa hang lại không may bị một tảng đá đè trúng, có lẽ ba con mèo nhỏ nghe được tiếng kêu của mẹ chúng nên mới chạy ra.
Tính tình của mèo này rất hung dữ, nhưng mà lúc Thẩm Bích Thấm nhấc ba con mèo nhỏ lên, chúng đã không còn chút sức lực nào, cả người mềm nhữn như bông.
Khi mang ba con mèo nhỏ về đến nhà, chúng đã gần như không còn chút hơi thở nào, Thẩm Bích Thấm còn nghĩ rằng không thể cứu được chúng nữa, nhưng không ngờ cuối cùng chúng lại sống lại.
Trong khoảng thời gian đó, Thẩm Bích Thấm và Thẩm Kỳ Viễn đã chăm sóc cho chúng, cho nên ba con mèo con này cũng chỉ thân thiết với hai người họ, người trong nhà nhiều nhất chỉ có thể chạm vào chúng một chút, nếu ôm thì chúng nhất định sẽ giấy giụa.
"Cây lê, quả lê, hoa lê, có nhớ tỷ không nào?" Thẩm Bích Thấm ngồi xổm xuống, vươn tay vuốt ve bộ lông mềm mại của ba con mèo con, nàng cảm thấy trái tim mình như sắp tan ra rồi.
Nàng thích nhất loại động vật nhỏ có lông xù mềm mại như vậy, đặc biệt là khi chúng còn nhỏ, nhìn đôi mắt to tròn ướt nước kia, nàng cảm thấy cả người đều bị sự dễ thương của chúng làm cho tan chảy rồi.
"Tứ muội, muội đã về rồi!"
Nhìn thấy Thẩm Bích Thấm trở về, Thẩm Kỳ Viễn cẩn thận đặt cuốn sách trên tay lên ghế, sau đó mới vui vẻ chạy ra ngoài.
"Ừm, huynh đọc sách thế nào rồi? Nếu như đã đọc xong rồi thì nói cho muội, muội sẽ đến nhà Phùng gia gia muợn quyển khác." Thẩm Bích Thấm vừa nói vừa ôm hoa lê vào trong lòng. Hoa lê là con mèo cái duy nhất trong số ba con mèo, tính cách cũng ngoan ngoãn hơn hai con mèo đực kia, hơn nữa rất thích bám lấy Thẩm Bích Thấm, Thẩm Bích Thấm cũng thích nó nhất.
"Ừm, huynh đều đã đọc xong é Bách Gia Tính ), Thiên Tự Văn cùng
£ Tam Tự Kinh ) rồi, cũng sắp đọc xong € tiểu học ) rồi... Ha ha... Đừng liếm... Đừng có liếm mà..."