Chương 149: Xảy Ra Chuyện
Chương 149: Xảy Ra ChuyệnChương 149: Xảy Ra Chuyện
Một tay Thẩm Kỳ Viễn ôm hai con mèo nhỏ vào ngực mình, hắn dùng gương mặt mình cọ vào người chúng một cách thân thiết, hai con mèo nhỏ lập tức lè lưỡi liếm mặt hắn khiến Thẩm Kỳ Viễn nhột mà híp mắt cười lên.
Tại Nam Minh này, sách dạy học chữ nhập môn ở địa phương được chia làm ba phương diện.
Một là các loại sách truyền thống như bách gia tính, thiên văn tự, tam tự kinh.
Hai là một số sách nhập môn của các nhà triết lý học trứ danh thời nhà Tống như tiểu học, trình đoan lễ của Chu Hi, tính lễ học huấn của Thành Nhược Dung.
Ba là Nho gia kinh điển, như hiếu kinh, tứ thư đẳng.
Còn về phần "ngũ kinh" nhất định phải chờ cho đến khi học trò đã thuộc lòng nội dung vỡ lòng, đồng thời phải lĩnh ngộ được chúng, sau đó mới bắt đầu học ngũ kinh.
Trong nhà không có sách, hơn nữa Thẩm Thủ Nghĩa cũng không có thời gian dạy nên những sách nhập môn gì đó thường phải bắt đầu học từ năm bảy tám tuổi thì Thẩm Kỳ Viễn đều chưa học một quyển nào và bây giờ hắn phải học từ đầu.
"Nhanh như vậy?"
Thẩm Bích Thấm ngạc nhiên, đến hiện tại chỉ được một thời gian ngắn ngủi, còn chưa được nửa tháng.
Tại Nam Minh, chỉ có thể học thuộc lòng toàn bộ nội dung trong sách , đồng thời phải hiểu hết tất cả các từ ngữ, sau đó mới được xem là học hết một quyển sách một cách chân chính mà không phải chỉ dường như là xem hết một quyển sách là xong.
Trong trường hợp không có người dạy bảo và giám sát, thế nhưng Thẩm Kỳ Viễn lại dùng khoảng thời gian còn chưa đến nửa tháng để học xong tất cả, thiên phú học tập thế này thật sự không phải tâm thường.
"Ừm, có thể vẫn có chỗ không hiểu hết nghĩa. Tứ muội muội, ông Phùng có phải rất có học vấn không?"
Nhìn thoáng qua hai con mèo đang chiếm ngụ trên hai bả vai, lại nhìn đến thạch cao ở tay trái của mình, Thẩm Kỳ Viễn thở dài bất lực, hắn mở miệng hỏi Thẩm Bích Thấm.
"Ừm, có lẽ là vậy." Thẩm Bích Thấm vừa nói vừa kéo lấy con mèo con đang không ngừng trèo lên muốn liếm mặt nàng về ngực mình một lần nữa.
"Vậy nếu có chỗ nào không hiểu, huynh có thể đi thỉnh giáo ông Phùng không?" Thẩm Kỳ Viễn vừa nghe Thẩm Bích Thấm nói như vậy, hai mắt hắn sáng lên nhìn Thẩm Bích Thấm.
"Đúng vậy, sao muội lại không nghĩ đến nhỉ? Ông Phùng là người rất tốt, chờ muội mang cơm trưa cho phụ thân, sau đó sẽ dẫn huynh đi gặp ông Phùng."
Thẩm Bích Thấm chợt hiểu ra mà vỗ vào đầu mình một cái, nàng vất vả kéo mèo con dính người xuống, sau đó mới xách giỏ ra khỏi cửa.
Nhìn thế nào cũng thấy Phùng lão không giống một ông cụ bình thường, nếu ông ấy chịu dạy bảo Thẩm Kỳ Viễn, với Thẩm Kỳ Viễn mà nói đó sẽ là một may mắn lớn.
"Tứ muội muội, muội muốn đi đâu?" Thẩm Bích Thấm vừa muốn ra cửa thì đã nghe thấy tiếng Thẩm Bích Ngọc truyền đến.
"Đại đường tỷ, muội muốn đưa cơm cho phụ thân." Đối với vị đại đường tỷ có lòng muốn giúp đỡ nhà mình như Thẩm Bích Ngọc, Thẩm Bích Thấm cũng không giấu diếm nàng ấy.
"Không cần đâu, nhị thúc và nhị lang đều đã trở về rồi, bà bảo tỷ đến gọi các muội đến nhà chính bên kia." Thẩm Bích Ngọc khẽ cười nói.
"Ồ? Vâng, tạ ơn đại đường tỷ, tỷ chờ muội một lát" Thẩm Bích Thấm vào nhà cất kỹ giỏ đựng thức ăn, sau đó nàng và Thẩm Kỳ Viễn đi theo Thẩm Bích Ngọc đến nhà chính.
"Đại đường tỷ, có phải tiểu cô cô đã xảy ra chuyện gì rồi không?" Thẩm Bích Thấm hỏi Thẩm Bích Ngọc.
'Ừm'
Thẩm Bích Ngọc khẽ gật đầu: "Muội đến đó thì biết, tỷ cũng không muốn nói nhiều."
Thật ra Thẩm Bích Ngọc cũng không biết cảm nhận hiện tại của mình là gì, nàng ấy cảm thấy tiểu cô cô đáng thương nhưng đồng thời cũng cảm thấy mình rất may mẫn, nếu không phải do tiểu cô cô cướp lấy mối hôn sự lân này thì người gặp chuyện lại chính là nàng ấy.
Lúc đến nhà chính, tất cả mọi người đều có mặt, Thẩm Lão Thái đang đút cháo. cho Thẩm Kiều Mai.