Chương 152: Ra Điều Kiện
Chương 152: Ra Điều KiệnChương 152: Ra Điều Kiện
"Không phải còn có Thẩm Đại Võ bà Thẩm Điền sao?" Biểu cảm trên mặt Thẩm lão thái rất đương nhiên.
"Bà, bà thế này là sai rồi, Đại Võ thúc và Điền bá bá người ta là nể mặt mũi phụ thân cháu nên mới vào đất phụ giúp, bây giờ phụ thân cháu không có ở đó, người ta còn làm miễn phí cho nhà chúng ta không? Không trả tiền công cũng thôi đi, đến ăn trưa cũng không có." Thẩm Bích Thấm trào phúng nhìn Thẩm lão thái.
Nghe Thẩm Bích Thấm nói như vậy Thẩm lão thái không khỏi cảm thấy một trận khô nóng tràn lan trên mặt mình.
"Nhị ca, nói thế nào thì ta cũng là muội muội ruột của ngươi, lẽ nào ngươi cứ vô tình như vậy? Ngươi có thể trơ mắt, thờ ơ nhìn ta bị khi dễ?" Lúc này Thẩm Kiều Mai đã hoàn toàn quên mất bản thân nàng ta chưa bao giờ thừa nhận Thẩm Thủ Nghĩa là nhị ca của mình, thế nhưng hiện tại gặp chuyện mới lấy lá bài người thân ra. Quả nhiên vô liêm SỈ.
"Muốn phụ thân và nhị ca cháu cùng đi cũng được nhưng bà phải đồng ý cung cấp đồ ăn trưa trong mấy ngày làm việc của Đại Võ thúc bà Điền bá bá."
Thật chất Thẩm Bích Thấm hoàn toàn không có chút quan hệ nào với Thẩm Kiều Mai nên nàng ta có dùng đến khổ nhục kế cũng vô cùng, nhưng Thẩm Bích Thấm nhìn thấy người phụ thân nhân hậu của mình đã bị dao động nên lúc này chỉ có thể ra tay trước chiếm được lợi thế.
"Nha đầu ti tiện không có giáo dục, người lớn đang nói chuyện, ngươi chen mồm vào làm gì?"
Nghe mình phải cung cấp cơm trưa thì Thẩm lão thái đã không vui, từ trước đến nay đều là nhà họ cấp cơm trưa, dựa vào cái gì bây giờ bắt bà ta cấp cơm trưa.
"Nương, ý của Thấm Nhi cũng là ý của con, nếu ngài không nhận lời thì con xin quay về ruộng làm việc tiếp đây." Nghe thấy Thẩm lão thái mắng Thẩm Bích Thấm không có giáo dục thì sắc mặt Thẩm Thủ Nghĩa đã sa sầm.
Thấm Nhi là cô nương thông minh được những nhân vật lớn như Trần đại phu và Quý công tử khen ngợi không dứt lời, nương của ông ấy dựa vào cái gì có thể mắng chửi viên ngọc quý trên tay ông ấy?
Từ lần trước đề nghị tách nhà ra riêng, Thẩm Thủ Nghĩa đã không còn ôm bất kỳ mong đợi gì với Thẩm lão thái nữa, thái độ cũng thay đổi, ông ấy đã trở nên cứng rắn hơn.
"Ngươi!"
Thẩm lão thái quả thực sắp bị Thẩm Thủ Nghĩa làm cho tức chết nhưng Thẩm Thủ Nghĩa của bây giờ đã không còn là Thẩm Thủ Nghĩa của trước kia nữa, ông ấy đã không còn để bà ta có thể tùy tiện nắm trong lòng bàn tay nên dù có tức giận cũng không dám tùy tiện ra tay đánh như trước kia nữa.
"Nương, cũng chỉ là mấy bữa ăn mà thôi, cũng không tốn bao nhiêu tiền bạc, người nhận lời đi!" Nghe Thẩm Thủ Nghĩa nói vậy Thẩm Kiều Mai trở nên sốt ruột hơn, trong nháy mắt nước mắt to bằng hạt đậu đã ào ào rơi xuống.
Gặp phải chuyện thế này nếu không ai trong nhà mẹ đẻ chịu ra mặt đòi công đạo cho nàng ta thì sau này nàng ta biết sống thế nào, chắc chắn nàng ta sẽ bị mọi người khắp mười dặm tám thôn chê cười đến chất.
"Được được được, nương nhận lời, con chớ khóc!" Thẩm Kiều Mai vừa khóc Thẩm lão thái lập tức không còn tức giận nữa, chờ đến khi dỗ được Thẩm Kiều Mai ngừng khóc, bà ta mới quay sang nói với Thẩm Bích Thấm bằng thái độ tức giận, vẫn không tình nguyện lắm: "Lão nương đồng ý với ngươi, có thể đi chưa?"
Đúng là tiểu tiện nhân ăn cây táo rào cây sung! Dù sao cũng chỉ có hai ba ngày, chắc cũng không có vấn đề gì lớn đâu.
"Bà đã nhận lời thì được rồi. Vậy thì chuyện trong nhà bếp ở nhà chính trong mấy ngày này đều sẽ do cháu quản lý, chắc không có ai có ý kiến chứ?" Thẩm Bích Thấm nói xong đã liếc nhìn Thẩm Lý thị.
Thẩm Lý thị vừa muốn mở miệng phản bác thì Thẩm lão thái đã hung dữ trừng mắt nhìn bà ta, Thẩm Lý thị không cam lòng nhưng vẫn im lặng, trong lòng bà ta không ngừng than khổ. Nếu để tứ nha đầu này nuôi cơm trong mấy ngày này thì họ tuyệt đối đừng nghĩ đến chuyện len lén mở lò nhỏ.