Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 159 - Chương 159: Vả Mặt

Chương 159: Vả Mặt Chương 159: Vả MặtChương 159: Vả Mặt

"Thật ra cũng không cần cho nhiều nguyên liệu đến mức đó đâu, chỉ cần một quả trứng gà, cộng thêm bột mì là có thể làm rồi, như vậy cũng tốt hơn chỉ ăn bã đậu không, mà lúc đó các thẩm làm bánh cũng ngon hơn. Đương nhiên vẫn sẽ kém hơn bánh này của cháu một chút vì bánh này đã có đầy đủ nguyên liệu.' Thẩm Bích Thấm khẽ cười nói.

"Hóa ra là như vậy. Được rồi, trở về thẩm sẽ làm thử." Nghe Thẩm Bích Thấm nói, tất cả các phụ nhân đều gật gù biểu thị trở về sẽ thử làm.

"Nha đầu, thật sự rất cảm ơn cháu, có thời gian thì đến nhà thẩm ngồi một chút, thật sự cũng không thấy cháu ra ngoài nhiều."

Thẩm Bích Thấm đã hào phóng chỉ họ cách làm đồ ăn ngon, lại nhìn thấy nàng hiểu chuyện và gần gũi như vậy nên các phụ nhân kia càng có hảo cảm với Thẩm Bích Thấm hơn, họ mời nàng đến nhà họ làm khách một cách nhiệt tình.

"Vâng, Thấm Nhi có thời gian sẽ tìm đến nhà các thẩm chơi, đến lúc đó các thẩm cũng đừng chê cháu phiền!"

Cho dù lời mời này là thật lòng hay giả dối, thái độ của đối phương nhiệt tình như vậy khiến Thẩm Bích Thấm cảm thấy rất ấm áp.

Kiếp trước nàng là cô nhị, tính tình rất quái gở và mẫn cảm, không thích người khác đến gần mình cho nên lúc nào cũng chỉ có một mình. Sau khi sống lại ở kiếp này, đối diện với cả một nhà đặc sắc của Thẩm lão thái nên nàng đã dự định sẽ không tiếp xúc với người ngoài nhiều. Thế nhưng bây giờ xem ra xã giao với người khác hình như cũng không phải chuyện gì tệ lắm. Lại nói đến Thẩm Lý thị. Chờ đến trưa bà ta thức dậy thì hào hứng chạy đến cạnh bàn cơm, nhưng bà ta lại phát hiện trên đó chỉ có bốn cái bánh bã đậu vừa cứng vừa lạnh tanh. Thấy cảnh này, trong thoáng chốc Thẩm Lý thị nổi giận đùng đùng.

"Lâm thị, thế này là thế nào? Vì sao chỉ có bốn cái bánh bã đậu?" Thẩm Lý thị bưng bốn cái bánh bã đậu, nổi giận chạy đến chỗ Thẩm Lâm thị đang cho gà ăn mà chất vấn.

"Đại tẩu, bữa sáng trong nhà vẫn luôn là bánh bã đậu, có vấn đề gì sao?" Thẩm Lâm thị thản nhiên hỏi.

"Ngươi đánh rắm! Mùi vị sáng nay ta ngửi được không phải mùi này. Các ngươi dám ăn một mình!" Thẩm Lý thị chỉ Thẩm Lâm thị mắng.

"Không phải mùi vị này? Vậy ta hỏi đại tẩu, tẩu chỉ cấp cho Thấm Nhi một vò bã đậu, không biết tẩu muốn Thấm Nhi làm ra bánh bã đậu có mùi vị gì?" "Tạ"

Thẩm Lý thị bị Thẩm Lâm thị làm cho nghẹn họng, đến nửa ngày sau mới nói: "Vậy, đồ ăn trưa đâu? Bây giờ đã là giờ ăn trưa rồi, chắc không phải ngươi không làm đồ ăn trưa đưa đi chứ?"

"Đồ ăn trưa sao? Cháu đã đưa đến chỗ Đại Võ thúc rồi, hơn nữa không phải chỉ có người xuống ruộng làm việc mới có thể ăn sao? Đại bá nương ngủ đến trưa mới thức không phải cảm thấy ngại ăn trưa sao?"

Thẩm Bích Thấm đưa đồ ăn trưa xong trở về, vừa khéo đã nhìn thấy Thẩm Lý thị đang làm khó Thẩm Lâm thị nên lập tức mở miệng nói.

"Sao lại không ăn? Trước kia mỗi ngày ta đều ăn trưa." Thẩm Lý thị không hề nghĩ ngợi gì mà phản bác.

"Há, vậy mà cháu lại nhớ người không xuống ruộng làm việc thì không được ăn trưa. Xin hỏi đại bá nương cơm trưa này người ăn ở đâu?" Thẩm Bích Thấm vòng hai tay trước ngực, nàng nghiêng đầu nhìn Thẩm Lý thị nói.

"Đương nhiên là ăn cùng một chỗ với bà của ngươi." Thẩm Lý thị nói rất đương nhiên.

"Há, thì ra là thế."

Thẩm Bích Thấm giống như bừng tỉnh, nàng gật đầu, sau đó lại nói bằng giọng trào phúng: "Đại bá nương, thế nhưng cháu chỉ làm cơm trưa cho bà, bà tốt với người nên mới cho người vào trong ăn cùng mà người còn thật sự tự cho mình có thân phận giống như bà sao?"

"Ngươi, ta ta..."

Bị Thẩm Bích Thấm nói như vậy, Thẩm Lý thị tức đến mức một câu cũng không nói ra được. Bà ta có thể nói cái gì? Nói bà ta có thân phận cao như lão mẹ chồng chết bâm kia của bà ta sao? Nếu nói như vậy để mẹ chồng chết bầm kia biết được thì bà ta còn không bị đánh chết tươi sao?
Bình Luận (0)
Comment