Chương 161: Ăn Miếng Trả Miếng
Chương 161: Ăn Miếng Trả MiếngChương 161: Ăn Miếng Trả Miếng
Nghe thấy Thẩm Thủ Nhân muốn ăn bánh bã đậu kia thì cả người Thẩm Lý thị ngây người, những bánh bã đậu đó đều bị nàng cho gà ăn, làm gì còn dư lại chút nào!
"Ngươi còn thất thần làm cái gì, mau đem bánh bã đậu đưa đây cho lão tử, chẳng lẽ muốn lão tử đói chết sao?" Thẩm Thủ Nhân trừng lớn hai mắt nổi giận đùng đùng nói.
"Ta... Ta vừa mới tức giận, đem bánh bã đậu đó đổ đi rồi..."
Hiện giờ Thẩm Lý thị vô cùng sốt sắng, sớm biết rằng bếp đã bị khóa thì bà †a cũng sẽ không đem số bánh bã đậu kia ném đi!
"Ngươi! Bà nương phá của này!"
Nghe được lời này, Thẩm Thủ Nhân thật sự là tức đến đầu sắp bốc khói, liền câm chiếc chén trà ở đầu giường ném vào người Thẩm Lý thị.
"Rầm..."
Thẩm Thủ Nhân do bị gãy xương ngực nên không dám dùng sức nhiều, bát trà ném cũng không đủ xa chỉ rơi ngay ở trước chân Thẩm Lý thị, những mảnh vỡ vương vãi đầy trên mặt đất, nhìn thấy Thẩm Thủ Nhân tức giận thì Thẩm Lý thị sợ đến mức nhanh chân chạy ra khỏi phòng, trong lòng đối với Thẩm Bích Thấm lại càng tức giận đến cực điểm.
Chờ tiểu tiện nhân kia trở lại xem bà ta sẽ xử lý nàng như thế nào!
Cho nên, cả ngày hôm nay Thẩm Lý thị chỉ có thể nhìn đống đồ ăn ngon miệng trước mắt, đồng thời nghe Thẩm Thủ Nhân tức giận mắng, vừa tức vừa đói vượt qua cả một ngày.
Chờ khi Thẩm Bích Thấm trở về thì Thẩm Lý thị, người ban đầu muốn tìm Thẩm Bích Thấm tính sổ đã đói đến mức ngực dán vào sau lưng, cả thân mềm nhũn, nằm liệt trên ghế không thể động đậy được.
"Ngươi... Ngươi..."
Nhìn thấy Thẩm Bích Thấm trở về, Thẩm Lý thị liền muốn lớn tiếng mắng Thẩm Bích Thấm nhưng lời nói vừa ra khỏi miệng thì bà ta phát hiện ra, ngay cả sức lực để tức giận mà bà ta cũng không có.
"Đại bá nương, người bị làm sao vậy?" Thấy Thẩm Lý Thị chật vật như vậy khiến cho trong lòng Thẩm Bích Thấm thống khoái đến không nói nên lời, nhưng trên mặt lại không thể hiện ra một chút nào.
"Ngươi đã biết rõ rồi còn cố hỏi, lão nương sắp chết đói rồi, còn không mau đi nấu cơm tối cho ta!" Thẩm Lý thị không còn sức lực cố gắng nói nên lời, hiện giờ bà ta chỉ muốn ăn cơm, cũng không muốn nhiều lời với Thẩm Bích Thấm nữa. "Ồ, vậy cũng thật xin lỗi, cháu chri phụ trách làm cơm sáng và trưa, còn cơm chiều không phải việc của cháu, muốn ăn cơm thì phiền đại bá nương tự mình động thủ."
Thẩm Bích Thấm khoanh tay trước ngực vẻ mặt nhàn nhạt nói.
"Ngươi! Được, được lắm, vậy mau chóng mở cửa nhà bếp ra, ta bảo Ngọc Nhi đi nấu cơm."
Thẩm Lý thị hận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ nghĩ đến chiếc chìa khóa đang ở trong tay Thẩm Bích Thấm, nên giờ có tức giận thì bà ta cũng chỉ có thể lựa chọn nhẫn nại.
"Chìa khóa của bếp sao? Ồ, đúng là cháu muốn nói với đại bá nương chuyện này, hôm nay lúc hái lá dâu cháu đã không cẩn thận làm mất chìa khóa rồi."
Thẩm Bích Thấm điềm đạm nhún vai nói “Muốn mở cửa, vậy cũng chỉ có thể nhờ thợ đến mở khóa vào ngày mai." "Ngươi, ngươi cố ý!"
Thẩm Lý thị hiện giờ đói đến mờ mắt, nào có thể đợi đến ngày mai được, nên bà ta vô cùng tức giận nhìn về phía Thẩm Bích Thấm, hận không thể lập tức cắn chết nàng.
"Đại bá nương nói gì vậy, không có bếp thì ngày mai làm sao Thấm Nhi có thể nấu cơm được, sao cháu có thể cố ý đánh mất chìa khóa được."
Thẩm Bích Thấm chớp mắt tỏ vẻ mặt Vô tội nói.
"Rốt cuộc như thế nào thì ngươi mới bằng lòng mở cửa bếp!" Thẩm Lý thị nghiến răng nghiến lợi nói.
"Chìa khóa thật đã rơi mất rồi."
Thẩm Bích Thấm lắc đầu xong một lúc sau mới dùng vẻ mặt như bừng tỉnh nói,'Nhưng mà cửa hầm cũng mở không ra, nếu không có đồ để nấu thì có mở cửa bếp được hay không cũng vậy, đại bá nương, người nói xem có phải không?”
Nghe đến đó, Thẩm Lý thị sao còn không hiểu, nếu hôm nay bà ta không mở cửa hầm ra thì chắc chắn Thấm Bích Thấm cũng sẽ không mở cửa bếp.