Chương 162: Tức Muốn Chết
Chương 162: Tức Muốn ChếtChương 162: Tức Muốn Chết
Trong lòng thật sự là vô cùng không cam lòng, vốn tưởng rằng đã nghĩ ra biện pháp có thể trừng trị nha đầu này, không ngờ chưa kịp làm thì đã quên chuyện gian bếp, bây giờ không những không chỉnh được nha đầu chết tiệt này mà còn hại bản thân mình đói bụng cả ngày, nha đầu chết tiệt này đúng là trời sinh ra để tới khắc bà tal
"Cho ngươi! Hiện giờ, có thể mở cửa bếp ra chưa!"
Thẩm Lý thị cắn răng, xong vẫn phải lấy chìa khóa hầm ở trong ngực ra rồi hung hăng ném về phía Thẩm Bích Thấm.
"Đinh..."
Lúc Thẩm Lý thị ném chìa khóa ra thì Thẩm Bích Thấm cũng kịp thời nghiêng người tránh đi, chìa khóa rơi trên mặt đất phát ra âm thanh vô cùng chói tai.
"Ai nha, bây giờ cháu mới đột nhiên nhớ ra, chìa khóa bếp cháu cất trong túi tiền, xem này, trí nhớ của cháu đúng là không tốt chút nào."
Sau đó nàng thong thả cúi đầu nhặt chìa khóa ở trên mặt đất lên, vừa mím môi cười vừa tỏ ra vẻ mặt điềm đạm nói.
Trên mặt cũng không hề có chút kinh ngạc nào, thật là muốn giả tạo bao nhiêu thì có bấy nhiêu, loại thái độ này khiến cho Thẩm Lý thị tức đến muốn hộc máu.
Sau khi cất chìa khóa vào túi tiền thì nàng liền mở cửa căn bếp ra, rồi mới mang vẻ mặt vừa lòng rời đi.
"Ngọc Nhi, mau chóng đi nấu cơm đi, ta và cha con sắp chết đói rồi, nhớ làm thêm hai quả trứng gà." Cửa bếp vừa được mở thì Thẩm Lý thị lập tức ra lệnh cho Thẩm Bích Ngọc. "Nhưng mà, nương, chìa khóa hâm..."
Thẩm Lý thị: '..."
Hôm sau
"Ngươi muốn cho chúng ta ăn cái này?"
Thẩm Lý thị chỉ vào đĩa bánh bã đậu đặt trên bàn, vẻ mặt tức giận trừng mắt nói với Thẩm Bích Thấm.
Thẩm Lý thị khó có được một lần dậy sớm như vậy, thật ra căn bản là do bà ta không ngủ được, vì đói nên không ngủ được, đói bụng hai ngày, sáng sớm muốn ăn thì lại nhìn thấy bánh bã đậu, lửa giận trong lòng lập tức lại bùng lên.
"Buổi sáng không phải đều ăn bã đậu bánh sao?" Thẩm Bích Thấm vừa cắn bánh bã đậu trứng gà mềm mại vừa điềm nhiên nói.
"Hai cái này căn bản không hề giống nhaul" Thẩm Lý thị cảm thấy bản thân mình bị chọc giận đến mức muốn ngất đi, bà ta đương nhiên biết bữa sáng sẽ ăn bánh bã đậu, nhưng rõ ràng bánh trước mặt bà ta và bánh nhà nàng ăn không giống nhau, đây là coi bà ta bị mù sao?
"Đúng là không giống nhau, bánh của chúng cháu được cho thêm trứng gà, bột mì và hành thái nhỏ, nhưng đại bá nương không nói với cháu là muốn ăn bánh bã đậu loại nào, nên đương nhiên cháu không dám tự mình làm chủ, do đó liền làm cho người loại bánh như bình thường."
Trong lòng Thẩm Bích Thấm rất sảng khoái, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên bộ dạng điềm đạm bình tĩnh.
"Ta muốn ăn bánh giống như của các ngươi."
Thẩm Lý thị nói rồi lập tức ngồi xuống bàn, trực tiếp duỗi tay lấy bánh bã đậu trước mặt Thẩm Bích Thấm. "Khó mà làm được như vậy, bánh bã đậu đều đã được chia ra, phần dư lại chính là cho Đại Võ thúc và mấy người ăn giữa trưa, nếu đại bá nương muốn ăn giống nhà cháu thì lần sau mong người nói với cháu trước."
Tay Thẩm Lý thị còn chưa đụng đến bánh bã đậu thì toàn bộ rổ bánh đã bị Thẩm Bích Thấm ôm vào trong ngực.
"Tiện nha đầu nhà ngươi, đây là có ý gì"
Thẩm Lý thị tức giận, ngực thở phập phồng kịch liệt, thật sự muốn bóp cổ Thẩm Bích Thấm đến chết, chỉ là khi nghĩ đến sự cứng rắn của nàng thì bà ta cũng không dám động thủ.
"Nương, người không cần tức giận, nếu không để con cho người." Thẩm Bích Ngọc ở một bên an ủi Thẩm Lý thị, rồi đem hai bánh bột ngô đưa qua.
"Nha đầu chết tiệt kia, sao ngươi không nói sớm một chút, đây, ta lấy hai cái này, cho ngươi hai cái của ta." Thẩm Lý Thị không chút do dự lấy bánh bột ngô của Thẩm Bích Ngọc, ngữ khí còn tỏ vẻ vô cùng bất mãn.