Chương 163: Tặng Quà
Chương 163: Tặng QuàChương 163: Tặng Quà
Sau khi đem bánh bã đậu bình thường ném cho Thẩm Bích Ngọc thì bà ta lại hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Bích Thấm một cái rồi đem rổ đồ ăn về phòng.
Nhìn thấy bóng dáng vô tình của Thẩm Lý thị rồi lại nhìn bánh bã đậu khô trước mắt thì Thẩm Bích Tuyết lập tức đỏ mắt.
"Đại đường tỷ, cái này cho tỷ."
Thẩm Bích Thấm thật sự không đành lòng nhìn Thẩm Bích Ngọc thương tâm như vậy, nên lập tức lấy một cái bánh bã đậu trứng gà đưa cho Thẩm Bích Ngọc.
Trong lòng nàng đối với Thẩm Lý thị lại càng thêm phỉ nhổ, đúng là chưa từng gặp qua người làm mẫu thân như vậy.
"Tứ muội muội, cảm... Cảm tạ muội."
Nhìn bánh trứng gà vẫn còn hơi ấm trong tay thì Thẩm Bích Ngọc không nhịn được nước mắt lập tức rơi xuống.
"Ai u, sao lại khóc như vậy, không khóc, nương của ngươi như thế nào không phải ngươi cũng đều biết rồi sao, ngươi đừng để trong lòng." Nhìn Thẩm Bích Ngọc khóc thì Thẩm Lâm thị thương tiếc năm lấy tay Thẩm Bích Ngọc an ủi.
"Nhị thúc mẫu!"
Nghe được giọng dịu dàng nhu hòa của Thẩm Lâm thị thì Thẩm Bích Ngọc nhịn không được lao vào lòng bà ấy khóc lớn.
Trong lòng nàng ấy vô cùng khổ sở, thật sự là vô cùng khổ sở!
"Ai, ngoan, nhị thúc mẫu ở đây, nhị thúc mẫu ở đây." Nhìn Thẩm Bích Ngọc khóc thương tâm như vậy thì Thẩm Lâm thị liền duỗi tay kéo Thẩm Bích Ngọc vào trong lòng, rồi nhẹ nhàng an ủi vỗ lưng nàng ấy. Đứa nhỏ này mệnh cũng thật là khổ, hôn sự thì bị chính nương của mình phá hủy, ở trong nhà lại không được yêu thích, hiện giờ lại càng không có người dám đến cửa cầu hôn, phải chịu đựng nhiều chuyện như vậy mà không hề mở miệng ra trách oán nửa câu, thật đúng là một cô nương ngoan ngoãn.
Buổi trưa tại đồng ruộng.
"Nha đầu, ngươi thật sự tiêu pha quá nhiều rồi." Nhìn đồ ăn trưa trong rổ đầy ắp thì Thẩm Đại Võ và Thẩm Điều đều ngây người giật mình.
Cơm trắng không trộn lẫn một hạt đậu nào, một đĩa măng lớn xào với thịt khô, cùng với thịt khô xào rau xanh, vậy mà còn có cả canh trứng!"
Thức ăn như vậy đối với người nhà nông bọn họ chắc chắn là những đồ vô cùng xa xỉ!
"Đây là đồ ăn trưa do nãi nãi đưa, Đại Võ thúc và Điền bá bá cứ yên tâm ăn đi." Thẩm Bích Thấm cười nói.
Không sai, thịt khô mà Thẩm Lý thị để ý từ lâu đã bị Thẩm Bích Thấm lấy ra nấu!
Thẩm Bích Thấm đã tính rồi, Thẩm lão thái cùng mấy người nhà chắc hẳn sẽ về nhà vào ngày mai, nàng nhất định phải làm cho người chủ trạch phải thổ huyết thêm một lần nữa.
Buổi tối hôm đó.
"Đương gia, chàng đã về."
Nhìn thấy Thẩm Điền trở về, Thẩm Điền tức phụ lập tức kéo Thẩm Điền vào nhà, trên mặt lộ ra vẻ khẩn trương.
"Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?" Thẩm Điền có vẻ mặt khó hiểu, vào nhà, lúc này mới phát hiện tất cả mọi người đang ở †rong nhà.
Cha mẹ Thẩm Điền đã qua đời, nhà có ba huynh đệ, lão nhị ra trận tử nạn, hiện giờ đang sống cùng nhà lão đại Thẩm Hà, tuy cha mẹ đã không còn, bọn họ cũng đều đã có gia đình, nhưng vẫn không phân nhà, tình cảm người một nhà cực kỳ hòa thuận.
"Tam đệ, cuối cùng đệ đã về rồi." Nhìn thấy Thẩm Điền trở về, tất cả mọi người trong nhà nhìn về phía hắn.
Sau đó Thẩm Điền nhìn thấy trên bàn bị mọi người vây quanh có hơn mười quả trứng gà, một miếng thịt khô, còn có ước chừng năm sáu cân gạo và mì!
"Này... Cái này ở đâu ra?"
Vừa nhìn thấy, Thẩm Điền khiếp sợ, nhà bọn họ không mua nổi những thứ đắt tiền như vậy. ...
"Đương gia, đây là hôm nay nha đầu Thấm Nhi đưa tới, thiếp không nhận, nhưng nha đầu bắt thiếp nhận lấy, còn nói không nhận thì phải ném đi, lúc đó thiếp mới nhận lấy, chàng xem vậy phải làm sao bây giờ?” Nhà Thẩm Điền đông người mà thiếu thốn, sống thật sự rất kham khổ, hàng ngày cũng sống nhờ gặm bánh bã đậu, lần đâu nhìn thấy nhiều món tỉnh tế như vậy, đều bị sợ tới mức hoang mang lo sợ.
Thẩm Điền nhìn mấy thứ kia, lại nhìn ánh mắt khát vọng của người nhà, cuối cùng ánh mắt rơi vào khuôn mặt gầy gò tái nhợt của hai đứa cháu trong nhà, nhất thời hốc mắt nóng lên.