Chương 172: Bị Vu Ăn Trộm
Chương 172: Bị Vu Ăn TrộmChương 172: Bị Vu Ăn Trộm
Ban đầu tiểu nhị cho rằng mấy người Thẩm Bích Thấm nhiều lắm chỉ gọi một ấm nước sôi, bởi vì thực sự có rất nhiều người như vậy, không ngờ Thẩm Bích Thấm lại gọi rất nhiều món.
Sau khi hơi kinh ngạc, hắn cười nói với Thẩm Bích Thấm,'Khách quan, một ấm trà lạnh mười tệ, một đĩa điểm tâm tám tệ, một đĩa hạt dưa năm tệ, tổng cộng là ba mươi mốt tệ, chỉ lấy của cô ba mươi tệ."
"Được, đây là ba mươi tệ." Thẩm Bích Thấm gật đầu, không chút chần chờ lấy ra ba mươi tệ đặt vào tay tiểu nhị.
"Được rồi, xin khách quan chờ một lát"
Nhìn thấy Thẩm Bích Thấm đưa tiền, tiểu nhị lập tức tươi cười rạng rỡ, vui tươi hớn hở đáp ứng rời đi chuẩn bị món cho mấy người Thẩm Bích Thấm.
Các món đặt hàng đều là đồ ăn nhẹ, đồ ăn nhanh chóng được mang lên.
"Yo, không phải Tứ đường muội đây sao, sao lại có tiền đi ăn tiệm vậy?" Thẩm Bích Thấm đang nói chuyện, sau lưng truyền đến một cái thanh âm xa lạ.
Quay đầu, lại là Thẩm Bích Lan và mấy nữ tử trung niên đi tới.
Nhìn thấy Thẩm Bích Lan đây, Thẩm Bích Thấm nhanh chóng đẩy gói hàng dưới chân xuống cuối bàn, trong lòng thâm nghĩ, thật là oan gia ngõ hẹp, uống hụm trà cũng có thể gặp được nữ nhân này. Thẩm Bích Lan này độc ác, lại khôn khéo, vẫn là đề phòng thì tốt hơn.
"Ta vẫn có một chút tiền nhỏ này." Thẩm Bích Thấm cũng không ngẩng đầu lên nói.
"Này, những bông hoa lụa này thật là đẹp!"
Một bà thím gây gò ngăm đen bên cạnh Thẩm Bích Lan nhìn thấy những bông hoa lụa trên bàn, hai mắt lập tức sáng lên, trong mắt hiện lên một tia tham lam, không hề báo trước vươn tay chộp lấy hoa lụa
"Vị thím này đang làm cái gì vậy."
Thẩm Bích Thấm vẫn luôn chú ý đến động tác của mấy người này, bà thím đen gầy còn chưa đụng tới hoa lụa, Thẩm Bích Thấm đã nhanh tay lẹ mắt cầm lấy hoa lụa, xoay người đeo cho Thẩm Bích Tuyết.
"Hoa lụa này các ngươi lấy ở đâu!"
Nhìn hoa lụa trên đầu Thẩm Bích Tuyết, trong nháy mắt Thẩm Bích Lan trừng lớn hai mắt.
Những người phụ nữ nông thôn này không biết chuyện này, nhưng nàng ta biết rất rõ, hoa lụa chỉ có những tiểu thư nhà giàu mới có thể mua được ở trấn trên, nàng đã muốn có hoa lụa này từ lâu, nhưng chưa bao giờ mua được, tại sao Thẩm Bích Thấm nghèo kiết xác sa cơ thất thế lại có thể đeo chúng!
"Không thể bình luận."
Thẩm Bích Thấm lãnh đạm nóiNếu nhị đường tỷ không có việc gì thì mời rời đi cho, ngươi quấy rầy đến chúng ta."
Nàng cực kỳ có ác cảm với Thẩm Bích Lan, nói chuyện tự nhiên cũng không chút khách khí. ...
"Ngươi! Thẩm Bích Thấm, ngươi đừng quá kiêu ngạo, một đóa hoa lụa một lượng bạc, ngươi mua như thế nào, vội vã đuổi chúng ta đi như vậy, không phải là có tật giật mình sao!"
Thái độ của Thẩm Bích Thấm lập tức chọc giận Thẩm Bích Lan, Thẩm Bích Lan tức giận chỉ vào Thẩm Bích Thấm, lớn tiếng la hét. Tiếng la hét vừa ra, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người trong cửa hàng, sau khi nhìn thấy quần áo trên người Thẩm Bích Thấm đầy những lỗ vá, trên mặt tất cả đều lộ ra vẻ hoài nghi.
"Ta nói Thẩm Bích Lan, ngươi và 'Thấm nha đầu tốt xấu gì cũng là người một nhà, có người thân vu hãm cho người nhà như vậy sao!" Hậu Thổ tức phụ bên cạnh không nghe nổi nữa, trừng mắt bất mãn nhìn Thẩm Bích Lan.
"Ta đây là không giúp đỡ người thân(*), ngươi khẩn trương như vậy làm cái gì? Cũng đúng, không chừng tất cả các ngươi đều là đồng phạm, bằng không với lũ nghèo kiết hủ lậu như các ngươi, cũng có thể ngồi ở quán trà?" Trên mặt Thẩm Bích Lan tràn đầy khinh thường.
(*)Giúp người thân là câu nói phổ biến, có nghĩa là giúp người có chính nghĩa, còn nếu phi lý thì ngay cả người thân cũng không giúp.
Nghe Thẩm Bích Lan, ánh mắt của khách khứa bốn phía nhìn mấy người Thẩm Bích Thấm càng thêm không tốt, tất cả đều bắt đầu châu đầu ghé tai thì thầm to nhỏ.