Chương 173: Làm Rõ
Chương 173: Làm RõChương 173: Làm Rõ
Bọn họ cũng đồng ý với lời của Thẩm Bích Lan, mấy người này ăn mặc rách rưới, làm sao có tiền nhàn rỗi mà ăn ở quán trà này, chẳng phải bình thường nên đến quán trà ven đường một tệ một nồi nước lớn sao?
Mọi người càng nghĩ càng cảm thấy mấy người Thẩm Bích Thấm là ăn trộm, trong tay có tiền mới đến nơi này tiêu xài.
Những thím trong thôn đều chưa hiểu sự đời, nhìn thấy mọi người bốn phía đều đang nhìn mình, hơn nữa lại nhìn mình với ánh mắt không tốt, trong lúc nhất thời tất cả đều luống cuống tay chân, sắc mặt cũng nháy mắt trở nên tái nhợt.
"Muội muội à, này... Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?" Đại Ngưu tức phụ lôi kéo tay Thẩm Lâm thị, bất an hỏi. Dù sao bọn họ cũng không biết gì về hoa lụa, nghĩ đến hoa lụa quý giá như vậy, bọn họ cũng lo lắng Thẩm Bích Thấm thật sự ăn trộm.
"Cô nương nhà ta tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện ăn cắp, tẩu tử cứ yên tâm đi."
Thẩm Lâm thị vẻ mặt kiên định, bà hiểu rõ tính cách của nữ nhi, hơn nữa hiện tại Thấm Nhi cũng không thiếu tiên, hoàn toàn không cần phải ăn trộm.
"Thẩm Bích Lan, ngươi có biết đôi khi ngươi phải trả giá cho những gì ngươi nói và làm không?" Vẻ mặt Thẩm Bích Thấm vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ là ánh mắt nhìn Thẩm Bích Lan lại lạnh như băng sương.
"Ta thấy người phải trả giá chính là ngươi thì có, ngươi tốt nhất nên thành thật khai ra, nếu không đến lúc đó bị bắt đưa tới quan phủ thì khó coi."
Nhìn thấy biểu cảm sợ hãi của mấy người Đại Ngưu tức phụ, trong lòng Thẩm Bích Lan càn cảm thấy hoa lụa này chính là Thẩm Bích Thấm trộm, nghĩ đến Thẩm Bích Thấm sẽ bị bỏ vào đại lao, nội tâm nàng ta cực kỳ sảng khoái.
"Thẩm Bích Lan, ngươi có biết vu hãm người khác sẽ có hậu quả gì không." Thẩm Bích Thấm đứng dậy, khí thế quanh người tăng lên, bước đến gần Thẩm Bích Lan.
"Ngươi, ngươi muốn làm cái gì!"
Thẩm Bích Lan bị khí thế của Thẩm Bích Thấm chấn áp đến nội tâm không khỏi hoảng hốt, một nỗi sợ hãi dâng lên từ đáy lòng, nhưng vẫn không muốn yếu thế trước mặt Thẩm Bích Thấm, cố gắng mạnh mẽ lớn tiếng nói "Nếu ngươi không phải chột dạ, vì sao không muốn nói ra lai lịch của hoa lụa này!"
"Đây là chủ tiệm thêu thưởng cho." Thẩm Bích Tuyết lúc này cũng nhỏ giọng mở miệng biện bạch.
"Thưởng? A, một đóa hoa lụa chính là một lượng bạc, ngươi làm cái gì có thể khiến nàng ta thưởng cho ngươi một lượng bạc? Tìm cớ cũng không biết tìm cái nào có lý chút!"
Đối mặt với Thẩm Bích Tuyết, Thẩm Bích Lan vẫn không có chút sợ hãi, cười vô cùng kiêu ngạo.
"Được, nếu ngươi đã khẳng định như vậy, chúng ta liền đến tiệm thêu xác nhận đi, chỉ là, đến lúc đó nếu chứng thực ta không trộm cướp hoa lụa, ngươi phải quỳ xuống giữa đường xin lỗi nhận sai với ta, Thẩm Bích Lan, ngươi có dám không!"
Thẩm Bích Thấm đi đến trước mặt Thẩm Bích Lan, hai hàng lông mày ngưng tụ lại, một đôi mắt hạnh nhân lạnh như băng nhìn chằm chằm Thẩm Bích Lan, nói từng câu từng chữ.
"Ta... Ta..." Lúc này nội tâm Thẩm Bích Lan có chút luống cuống.
"A, biết ngay ngươi không dám, nấu không dám, bây giờ ngươi không cân quỳ, nhưng phải lập tức xin lỗi ta!" Giọng nói của Thẩm Bích Thấm quả quyết, mang theo một uy thế không thể kháng cự.
"Xin lỗi, không có cửa đâu! Ai nói ta không dám, ta không tin bà chủ tiệm thêu sẽ vô duyên vô cớ tặng cho ngươi một thứ quý giá như vậy, ăn cướp thì có thể, nhưng nếu chứng thực ngươi trộm đồ vật, đến lúc đó đừng trách ta không niệm tình người thân ruột thịt!"
Nghe được lời này của Thẩm Bích Thấm, lòng tự trọng của Thẩm Bích Lan trực tiếp không chịu nổi, hung tợn nhìn chằm chằm Thẩm Bích Thấm đồng ý.
"Có khi nào ngươi xem ta là người thân ruột thịt sao?"
"Ngươi!"
Thẩm Bích Lan bị lời này của Thẩm Bích Thấm làm cho nghẹn không nói nên lời.