Chương 177: Nước Ô Mai Ướp Lạnh
Chương 177: Nước Ô Mai Ướp LạnhChương 177: Nước Ô Mai Ướp Lạnh
Dù sao Thẩm Bích Lan cũng là người thân của mình, tuy không tránh được việc giận nàng ta, nhưng ở trước mặt người ngoài vẫn không nên nói nhiều, nên hai người đều chỉ gật gật đầu sau đó không nói chuyện nữa.
Thẩm Bích Lan là loại người gì trong lòng các nàng đương nhiên biết rõ, nhưng cũng không nên nói xấu người nhà trước mặt người ngoài, nếu không cũng chẳng khác gì đánh lên mặt của bản thân cả.
Chờ khi trở lại thôn, Thẩm Lâm thị thì từ biệt với nhóm các thím dẫn theo hai người Thẩm Bích Thấm đi về.
"Đại đường tỷ!"
Giúp đỡ Thẩm Lâm thị mang đồ dọn về chủ trạch xong, Thẩm Bích Thấm liền câm theo đồ của bản thân đi ra ngoài, vừa đúng lúc gặp được Thẩm Bích Ngọc vừa giặt quần áo xong.
"Tứ muội muội, các ngươi đã trở về rồi sao?" Nhìn thấy Thẩm Bích Thấm, trên khuôn mặt thanh thú của Thẩm Bích Ngọc liền hiện lên ý cười vui mừng.
"Đại đường tỷ, gặp tỷ thật đúng lúc, ta có quà muốn tặng tỷ này." Thẩm Bích Thấm nói xong liền lấy từ trong lòng ra một đóa hoa đào lụa màu hồng nhạt đưa cho Thẩm Bích Ngọc.
Ngoài việc màu sắc của đóa hoa lụa này khác với đóa hoa của Thẩm Bích Tuyết ra, còn lại thì giống như đúc.
"Không thể, ta không nhận được, cái này quá quý rồi."
Nhìn thấy đóa hoa lụa kia, phản ứng đầu tiên của Thẩm Bích Ngọc chính là từ chối, tuy rằng trong lòng rất thích, nhưng nàng ấy cũng nhận ra giá trị của hoa lụa này.
"Đại đường tỷ, tỷ cứ cầm đi, mẹ muội và đại tỷ đều có, còn đóa này là cho tỷ đó, hơn nữa đây cũng là chủ của đóa hoa muốn tặng, muội chỉ là mượn hoa hiến phật mà thôi." Thẩm Bích Thấm đem hoa lụa nhét vào bên hông Thẩm Bích Ngọc, nói xong ngay lập tức rời đi.
"Tứ muội muội... Này..."
Đôi tay Thẩm Bích Ngọc đang bưng chậu quần áo nặng nề, không có thừa tay để từ chối, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Bích Thấm đi xa dần.
Cầm quần áo đã được giặt sạch về nhà, sau khi trở lại phòng mình Thẩm Bích Ngọc mới cẩn thận đem đóa hoa lụa kia lấy ra, nàng ấy vừa thấy được hoa lụa trên đầu Thẩm Bích Tuyết, cũng giống như cái của mình đang cầm.
Nhìn hoa lụa tỉnh xảo mê người trong tay, trong lòng Thẩm Bích Ngọc bỗng có sự ấm áp không thể nói bằng lời, hoa lụa này thật xinh đẹp, tứ muội thật tốt với mình.
Đem hoa lụa cài lên đầu, nhìn thấy hình ảnh mơ hồ trong gương đồng, trong mắt Thẩm Bích Ngọc chỉ thấy một trận ướt át, thì ra cảm giác được người khác quan tâm lại ấm áp như vậy...
Sau khi tới nhà tranh sau núi, trước tiên Thẩm Bích Thấm đem ô mai, sơn trà, cam thảo lấy ra bắt đầu sục rửa, sau đó ngâm vào trong nước, rồi mới bắt đầu xuống tay làm cơm trưa.
Chờ nửa giờ sau đó, Thẩm Bích Thấm liền vớt chúng ra tính cả trần bì cho hết vào một cái nồi đã được chuẩn bị trước, lại cho thêm lượng nước vừa đủ, dùng lửa lớn để nấu lên, sau đó lại để lửa nhỏ nấu từ từ.
Lại qua thêm nửa giờ nữa, đồng thời cũng làm xong cơm trưa, thì nước ô mai cũng đã nấu gân xong, cho thêm đường cát vào bên trong nước ô mai, sau đó tiếp tục nấu thêm mười phút thì nước ô mai đã nấu xong rồi.
Dùng thìa chậm rãi múc từng thìa canh để vào trong cái bình lớn, nguyên liệu còn thừa lại ở đáy nồi thì được đựng riêng vào một cái chén, chỗ nguyên liệu đó vẫn có thể nấu thêm một lần nữa, không thể lãng phí được, tuy rằng hương vị sẽ nhạt đi một chút, nhưng uống vẫn rất ngon.
Sau khi cho hết nước ô mai vào cái bình lớn, Thẩm Bích Thấm liền đem cái bình đó cho vào bên trong một cái bồn gỗ, sau đó lại bỏ (*)tiêu thạch vào bên trong bồn gỗ, rất nhanh, nước trong bồn gỗ đã bắt đầu đóng băng.
()Tiêu thạch: Còn được gọi là diêm tiêu, sẽ hấp thụ rất nhiều nhiệt khi thả vào nước, có thể làm lạnh nước và đóng băng. Vì thế, mọi người có thể tạo ra đá vào mùa hè.
Nhìn thấy tình huống này, trong lòng Thẩm Bích Thấm rất vui mừng, sau đó nhanh chóng dùng cái thìa khuấy nhẹ nhàng bên trong, làm cho nước ô mai có thể tán nhiệt đều hơn, nước sẽ được làm lạnh càng nhanh hơn.