Chương 187: Nhất Phẩm Hiệp Khách
Chương 187: Nhất Phẩm Hiệp KháchChương 187: Nhất Phẩm Hiệp Khách
Bốn giờ sáng hôm sau Thẩm Bích Thấm đã thức dậy nấu nước ô mai, chờ cho. đến khi nước ô mai đã được nấu xong, nàng lại vác cuốc đi trồng cây ớt con xuống đất.
Bây giờ đã vào tháng năm nhưng vì là buổi sáng nên không tính là quá nóng, nước ô mai kia phải đợi đến buổi trưa, khi thời tiết rất nóng mới có thể bán chạy.
"Mộ Dung đại thúc, chuyện còn lại đều nhờ vào thúc. Ta đã để lại cho thúc và ông Phùng một ít nước ô mai ướp lạnh ở trong lều, thúc nhớ mang về!"
Chờ gần đến giờ ty, Thẩm Đại Võ đã đẩy xe bò đến rất đúng giờ. Thẩm Bích Thấm dặn dò Mộ Dung Húc một tiếng rồi cùng với Thẩm Đại Võ chuyển hết đồ lên xe bò, đội mũ rộng vành lên, đánh xe bò châm chậm đến trấn trên.
Trước đây Thẩm Bích Thấm thường ngồi xe ngựa của nhà trưởng thôn, nàng còn vô cùng chán ghét vì xe ngựa xóc nảy quá mức nhưng bây giờ ngồi xe bò mới hiểu được, nàng tình nguyện ngồi xe ngựa xóc nảy cũng không muốn lắc lư lâu trên xe bò chầm rì này.
Tốc độ của xe bò chậm hơn xe ngựa một nửa, mười dặm đường mà phải mất đến nửa canh giờ, tuy chuyện này cũng có liên quan đến đường xá khó đi nhưng như thế vẫn quá chậm, mặt trời lên cao khiến quần áo trên người của Thẩm Bích Thấm đã bị mồ hôi làm cho ướt mất một nửa.
Lúc đến trấn trên cũng chỉ cách giờ cơm trưa nửa canh giờ, tất cả mọi người còn đang làm việc, cộng thêm thời tiết nóng bức nên trên đường cũng không có bao nhiêu người đi đường, những người bán hàng rong khác cũng đổ mồ hôi khắp người, trên tay không ngừng phẩy quạt.
Thẩm Bích Thấm biết hiện tại còn chưa đến giờ bán nên nàng không quá vội vàng. Trước tiên nàng và Thẩm Đại Võ ăn bánh bã đậu trứng gà đã làm vào buổi sáng và mỗi người uống một bát nước ô mai, đợi lát nữa sẽ rất bận rộn, chắc chắn sẽ không có thời gian ăn.
Thẩm Bích Thấm vừa ăn vừa nhìn công báo nhờ Thẩm Kỳ Viễn đã mượn từ chỗ Phùng lão về cho nàng nhưng hôm qua có quá nhiều việc nên nàng còn chưa kịp đọc.
Quý Hiên Dật đúng là không lừa nàng, ngay trên trang đầu tiên của công báo có viết về chuyện của phương pháp bó thạch cao và băng vải thạch cao.
Những thông báo trên này cũng không khác, hầu hết đều là những lời ca ngợi từ một số cơ quan có liên quan, sau đó mới là điều quan trọng. Thẩm Bích Thấm lướt nhanh xuống nội dung bên dưới và cô đã thấy thứ mình muốn đọc.
"Bích Tâm kiếm khách" có phẩm chất cao thượng đã có công sáng tạo ra phương pháp bó thạch cao nên đặc biệt được tứ phong hào "nhất phẩm hiệp khách".
Không sai! Thẩm Bích Thấm đã tự xưng mình là "Bích Tâm kiếm khách", kiếp trước nàng đã tự lấy tên chữ của mình là "Thủy Tâm", cũng chính là chữ "Thấm' kia tách ra mà tạo thành, kiếp này nàng quyết định vẫn dùng chữ này nên mới nghĩ ra cái tên đó.
Đọc được nội dung này khiến Thẩm Bích Thấm không khỏi không cảm thán đương kim hoàng đế thật sự là một người rất thú vị. Cho dù nàng đã không muốn dùng tên thật của mình, ông ấy vẫn không miễn cưỡng, cũng chỉ đền bù tổn thất cho Trần đại phu.
Cũng chẳng khác nào đang trá hình nói với nàng rằng ông ấy rất xem trọng chuyện này và cũng cho thấy rõ thành ý của ông ấy, cho nên sau này nàng có sáng tạo. ra cái gì cũng phải chú ý đến sự xem trọng ông ấy dành cho nàng, đừng tiếp tục nói cho Trần đại phu biết như vậy nữa.
Không hổ là người làm hoàng đế, quả nhiên đều là những nhân vật cáo già.
Nhìn lấy phong hào "nhất phẩm hiệp khách", khóe miệng Thẩm Bích Thấm không tự chủ được mà cong lên. Nàng thật sự rất yêu thích phong hào này. Sau khi trùng sinh, điều nàng hy vọng nhất chính là có thể sống một cuộc sống sảng khoái hơn cả một hiệp khách.
"Thấm Nhi, chúng ta có thể bán cái này sao?" Đã gần đến giờ cơm trưa nhưng không có ai đến hỏi thăm đồ trên xe của họ khiến Thẩm Đại Võ hơi sốt ruột.
"Đại Võ thúc yên tâm! Bây giờ có thể rồi."