Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 186 - Chương 186: Thuê

Chương 186: Thuê Chương 186: ThuêChương 186: Thuê

Nhà này là phụ thân ông ấy làm ra, nương không muốn để nhà ông ấy sống cùng một chỗ, ông ấy có thể nhượng bộ nhưng tiền mua bò cũng có một phần của ông ấy, xe đẩy cũng là huynh đệ tốt đã giúp ông ấy làm nên ông ấy hoàn toàn có thể sử dụng xe bò.

"Cái này..."

Thứ Thẩm lão thái giỏi nhất chính là giày vò và đánh người, còn bàn về mưu tính và kiến thức, quả nhiên bà ta không đáng được nhắc đến, lúc này bị Thẩm Thủ Nghĩa hỏi như vậy khiến bà ta phải nghẹn.

"Nhị đệ nói không sai, xe bò này đúng là của chung." Lúc này đột nhiên Thẩm Lý thị đã mở miệng.

Thẩm Lý thị vừa dứt lời, không chỉ Thẩm lão thái và Thẩm Thủ Nghĩa mà đến Thẩm Kim Mai cũng sững sờ. hôm nay Thẩm Lý thị đã uống lộn thuốc rồi sao? Lại nói chuyện giúp nhà họ?

Nhưng rất nhanh sau đó Thẩm Bích Thấm đã tỉnh táo lại. Chắc chắn Thẩm Lý thị sẽ không tốt bụng như vậy.

"Nhưng ngươi dùng để kiếm tiền cho riêng mình là không đúng. Trừ phi ngươi phải giao nộp tiền kiếm được vào tiền chung, nếu không thì không được dùng." Quả nhiên điều Thẩm Lý thị muốn nói vẫn còn nằm ở phía sau.

Nghe Thẩm Lý thị nói như vậy, ngược lại đã khiến Thẩm Bích Thấm có cái nhìn khác về bà ta. Lần này Thẩm Lý thị xem như không sai, dù sao cũng chưa tách ra riêng, nhà nàng dùng xe bò chung kiếm tiền riêng cho mình, đúng là họ đuối lý.

Đến Thẩm Thủ Nghĩa nghe thấy như vậy cũng không lên tiếng phản đối.

"Bà, nếu cháu trả tiền thuê thì sao? Một ngày ba văn tiền, thế nào?" Thẩm Bích Thấm ngẫm nghĩ một lúc nói.

"Ba văn? Ngươi đuổi ăn mày à? Mười văn!" Thẩm lão thái lại bắt đầu dùng công phu sư tử ngoạm.

"Bà, cháu trả tối đa năm văn tiền, bà muốn không? Nếu không cháu cũng có thể đến nhà khác thuê, vừa đi vừa về cùng lắm cũng chỉ hai văn tiền." Thẩm Bích Thấm hờ hững nói.

"Lão nương thật là..."

"Được, năm văn tiền thì năm văn tiền, nhưng các ngươi phải đưa tiền trước, chúng ta mới đưa xe bò." Thẩm lão thái còn chưa lên tiếng đã bị Thẩm Lý thị cắt ngang.

Thẩm lão thái đã bị Thẩm lão thái gia chiều hư, lại thêm trong nhà có của để dành, các con đều biết kiếm tiền nên từ trước đến nay bà ta vẫn sống rất thoải mái, không hiểu được sự khó khăn bên ngoài, cho nên bà ta mới xem thưởng năm văn tiên này.

Nhưng Thẩm Lý thị thì lại khác, mẹ bà ta lại không được thoải mái như vậy nên bà ta hiểu một ngày kiếm được năm văn tiền đã là không tệ rồi.

"Trước tiên cháu chỉ đặt cọc hai văn tiền, còn lại sẽ thanh toán khi trả xe bò." Thẩm Lý thị là loại người xảo trá, Thẩm Bích Thấm mới không tin tưởng vào nhân phẩm của bà ta.

"Được, hai văn thì hai văn."

Thẩm Lý thị cũng không tiếp tục làm khó nữa, bà ta đã biết được tinh ranh như Thẩm Bích Thấm chắc chắn không thể ăn thiệt thòi nên cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ muốn khiến Thẩm Bích Thấm ngột ngạt chút mà thôi.

Hai chuyện đều được giải quyết tốt đẹp, Thẩm Bích Thấm và Thẩm Thủ Nghĩa cùng nhàu quay về nhà mình. Nhìn theo bóng lưng cao lớn đầy vẻ cô đơn của Thẩm Thủ Nghĩa, trong lòng Thẩm Bích Thấm cũng rất chua xót, có người thân thế này, bất hạnh biết bao.

"Phụ thân, không phải chúng con đã nói rồi sao? Phụ thân còn có nương, còn có chúng con." Thẩm Bích Thấm bước lên kéo tay Thẩm Thủ Nghĩa, nàng chớp đôi mắt to tròn, giọng nói mềm mại.

"Đúng vậy! Phụ thân còn có mọi người. Đi! Nương của con còn đang ở nhà chờ đợi chúng ta."

Nghĩ đến những đứa con đáng yêu và thê tử dịu dàng của mình, trong nháy mắt sự cô đơn trong lòng Thẩm Thủ Nghĩa đã bị quét sạch.

Đúng vậy! Ông ấy còn có nhà của mình, tuy đó chỉ là túp lêu rách nát nhưng trong đó lại vô cùng ấm áp.

Khóe môi ông ấy hiện lên ý cười, bước chân trở nên nhẹ nhàng hơn, Thẩm Thủ Nghĩa nắm tay Thẩm Bích Thấm bước nhanh về phía ngôi nhà nhỏ có ánh đèn le lói phía trước.
Bình Luận (0)
Comment