Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 185 - Chương 185: Lấy Xe Đẩy

Chương 185: Lấy Xe Đẩy Chương 185: Lấy Xe ĐẩyChương 185: Lấy Xe Đẩy

Thẩm Bích Thấm vừa nói vừa rút một tờ giấy cam đoan từ trong ngực mình ra, Thẩm Bích Thấm đã nhờ Phùng lão viết giúp nàng.

"Giấy cam đoan cái gì? Có trời mới biết bên trong đó viết những gì?" Nghe nhắc đến giấy cam đoan, Thẩm lão thái đã tức đến mức hai mắt trừng to ra, điều khiến bà ta hận nhất đến bây giờ chính là giấy cam đoan.

"Bà, nếu bà không yên tâm thì để cha cháu đọc lên cho bà nghe." Thẩm Bích Thấm nói xong đã đưa giấy cam đoan cho. Thẩm Thủ Nghĩa, nàng biết Thẩm lão thái không tin mình.

"Lão nhị, ngươi đọc lên cho ta nghe, lão nương nghe thử nha đầu chết tiệt này nói thế nào." Thẩm lão thái trừng mắt dữ tợn, nói với Thẩm Thủ Nghĩa. Thẩm Thủ Nghĩa nhận lấy giấy cam đoan mà cảm thấy ngây người, ông ấy không ngờ Thẩm Nhi lại làm việc kín đáo đến như vậy, thế mà đã chuẩn bị giấy cam đoan từ trước đó.

Lấy lại tinh thần, Thẩm Thủ Nghĩa không quan tâm đến ánh mắt sắc bén của Thẩm lão thái mà chậm rãi đọc nội dung trong giấy cam đoan: "Ta Điền Hạnh Hoa đồng ý để Thẩm Bích Thấm tự mình buôn bán, cho dù thua lỗ hay kiếm lời cũng không hỏi đến, tất cả tiền lời đều của Thẩm Bích Thấm, ta cam đoan sẽ không động đến một đồng nào, nếu không mời thôn trưởng xử lý bằng thôn quy."

"Nếu bà đã nghe rõ ràng rồi thì mời bà điểm tay đồng ý!" Chờ cho Thẩm Thủ Nghĩa đọc xong, Thẩm Bích Thấm đã đặt giấy cam đoan đến trước mặt Thẩm lão thái.

"Dựa vào cái gì bắt lão nương phải điểm chỉ, ngươi đừng quên chúng ta chưa tách ra riêng, cho dù có kiếm được bạc thì cũng phải đưa vào tiên chung." Thẩm lão thái lâm trận lại muốn đổi ý.

"Nếu đã như vậy thì cháu gái cũng chỉ đành phải đi mời thôn trưởng đến chủ trì thôi."

Thẩm lão thái này hoàn toàn chỉ muốn làm ăn không vốn, một xu cũng không muốn chỉ ra, thua lỗ thì không liên quan đến bà ta nhưng kiếm được lời thì phải để bà ta ké chén canh? Khinh thường Thẩm Bích 'Thấm nàng là một con nhóc ngu đần sao?

"Ngươi! Được được được, đồng ý thì đồng ý, đến lúc đó thua lỗ chết ngươi cũng đừng quay đầu cầu xin lão nương hỗ trợi"

Bà ta khó chịu đè mạnh ngón tay mình xuống trang giấy, sau đó đã ném thẳng tờ giấy cam đoan xuống chân Thẩm Bích Thấm.

Thẩm lão thái không sợ trời không sợ đất nhưng sợ nhất là thôn trưởng Thẩm Trường Hồng, nếu có thể bà ta cũng không muốn nhìn thấy Thẩm Trường Hồng nữa.

"Bà yên tâm, chỉ cân bà hết lòng tuân thủ lời hứa, đừng tìm đến cháu gái là được, cháu gái tuyệt đối sẽ không chủ động tìm đến bà."

Thẩm Bích Thấm không ngần ngại, nàng nhặt giấy cam đoan lên, cất kỹ. Trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm, chỉ cần giải quyết được Thẩm lão thái phiền phức này thì cũng không còn gì đáng lo nữa.

"Nhi tử còn có chuyện muốn nói. Ngày mai Thấm Nhi muốn lên trấn bán nước ô mai ướp lạnh nên cần dùng đến xe bò trong nhà."

Thẩm Thủ Nghĩa bình tĩnh nói, giọng điệu của ông ấy không mang ý thương lượng mà ngược lại giống như đang nói lại quyết định của mình.

Tuy thái độ này của Thẩm Thủ Nghĩa khiến Thẩm Bích Thấm rất hài lòng nhưng nàng vẫn cảm thấy Thẩm lão thái sẽ không trở nên khoan dung.

"Không thể! Lão nương không đồng ý! Lão nhị, ngươi đừng được voi đòi tiên."

Quả nhiên, sau khi Thẩm Thủ Nghĩa vừa dứt lời thì Thẩm lão thái đã tức giận vỗ mặt bàn đứng dậy.

"Vì sao không được?”

Sắc mặt của Thẩm Thủ Nghĩa cũng lạnh xuống, ông ấy bình tĩnh nhìn Thẩm lão thái, nói: "Nếu đã nói chưa tách nhà ra riêng thì con cũng là một thành viên trong nhà, vì sao con không thể sử dụng xe bò trong nhà?"

Nếu là trước kia, một khi Thẩm lão thái đã bác bỏ chắc chẳn ông ấy sẽ cúi đầu mà không có bất kỳ lời chống đối nào, thế nhưng cho đến hôm nay ông ấy cũng đã hiểu rõ, đúng như Thấm Nhi đã nói, ông ấy đã cố gắng vì ngôi nhà này không ít, vì sao ông ấy không thể dùng đồ đạc trong nhà?
Bình Luận (0)
Comment