Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 184 - Chương 184: Giấy Cam Đoan

Chương 184: Giấy Cam Đoan Chương 184: Giấy Cam ĐoanChương 184: Giấy Cam Đoan

"Ngươi đến vào lúc này làm gì?"

Thấy Thẩm Thủ Nghĩa và Thẩm Bích Thấm đến nhà mình, Thẩm lão thái cau mày không vui, biểu cảm trên mặt bà ta giống như không phải trông thấy con trai và cháu gái mình mà càng giống như chủ nợ của bà ta đến đòi nợ.

"Nhi tử có chuyện muốn thưa với nương." Thẩm Thủ Nghĩa nói dự định của Thẩm Bích Thấm cho bà ta nghe.

"Cái gì? Đến ngươi mà cũng muốn làm ăn? Không cho phép, muốn giày vò thì các ngươi tự mà giày vò mình, lão nương sẽ không chỉ ra một hạt bụi nào cả."

Phản ứng của Thẩm lão thái thật sự giống trong tưởng tượng của Thẩm Bích Thấm như đúc, vừa nghe thấy phải chỉ tiền là lập tức không muốn nghĩ ngợi thêm gì mà từ chối ngay.

”Ta nói này tứ nha đầu, ngươi xem làm ăn là trò chơi nhà ngươi sao? Nếu đơn giản như vậy thì người trong thiên hạ này đều đã buôn bán hết rồi, ai còn vui vẻ muốn ở lại nơi nông thôn khổ cực này?" Thẩm Lý thị vừa khinh thường vừa giễu cợt nói.

"Đúng vậy, một tiểu nha đầu như ngươi có thể làm được gì? Buôn bán đâu phải dễ làm như vậy, trong nhà không có nhiều tiền cho ngươi gây họa." Thẩm Kim Mai sờ hoa lụa trên đầu mình, vẻ mặt nàng ta cũng khinh thường như Thẩm Lý thị.

Mấy ngày nay Thẩm Kim Mai không dám tùy tiện bước ra khỏi cửa, vì tất cả lời đồn bên ngoài đều liên quan đến nàng ta.

Nàng ta bị khi dễ như vậy, thế nhưng chỉ nhận được hai mươi lượng bạc rồi cho qua chuyện, trong lòng nàng ta vô cùng uất ức, đồng thời nàng ta đổ hết tất cả uất ức này lên người Thẩm Thủ Nghĩa. Thẩm Kim Mai cảm thấy Thẩm Thủ Nghĩa quá vô dụng nên mới đưa đến kết quả như vậy, cho nên vừa nhìn thấy người nhà Thẩm Thủ Nghĩa đã cảm thấy không vừa mắt.

Mà nhìn thấy đóa hoa lụa trên đầu Thẩm Kim Mai thì Thẩm Bích Thấm đã trừng to hai mắt, cơn tức giận lập tức trào lên, chỉ cần vừa nhìn là biết đóa hoa lụa đó là đóa hoa nàng đã đưa cho Thẩm Bích Ngọc vào trưa hôm nay.

Trong lòng nàng sự khinh bỉ Thẩm Kim Mai lên đến cực điểm. Nàng ta là một trưởng bối, cướp cửa hôn sự của cháu gái mình thì thôi đi, bây giờ còn muốn cướp luôn món trang sức nhỏ của cháu gái mình, thật sự không biết xấu hổ.

"Đúng vậy, cháu chính là một tiểu nha đầu nhưng tốt xấu gì thì vẫn tốt hơn một số người luôn vô sỉ chiếm đồ của tiểu bối, còn cố chấp cả ngày ngồi trong nhà ăn rồi chờ chết."

Thẩm Bích Thấm liếc mắt nhìn Thẩm Kim Mai một cách trào phúng, giọng điệu hờ hững.

"Ngươi!"

Nghe mấy lời Thẩm Bích Thấm nói, trên mặt Thẩm Kim Mai lập tức đỏ bừng vì nghẹn.

Theo bản năng nàng ta lại sờ tay lên hoa lụa. Lẽ nào nha đầu này biết được nàng ta đã giành được hoa lụa này từ chỗ nha đầu Thẩm Bích Ngọc đáng chết kia?

"Ưa thích đoạt đồ của người khác cũng không phải việc gì tốt. Tiểu cô cô vẫn nên nhớ kỹ bài học này!"

Thẩm Bích Thấm nói xong cũng không tiếp tục để ý đến Thẩm Kim Mai mà chuyển sang nhìn Thẩm lão thái, nói: "Nếu bà đã không chịu chỉ tiền ra thì cháu gái cũng phải nói trước, cháu gái sẽ lấy tiền tích lũy sau này làm đồ cưới của mình ra kinh doanh, đến lúc đó nếu kiếm được bạc thì tất cả đều sẽ là của cháu gái."

"Lời này của ngươi có ý gì? Lão nương tham lam tiền của ngươi không bằng!" Nghe thấy lời Thẩm Bích Thấm nói mang đầy vẻ phòng bị, Thẩm lão thái tức muốn nổ phổi.

"Chuyện này cũng khó mà nói trước, tốt nhất bà phải làm cam đoan."

Thẩm Bích Thấm lạnh lùng cưới nói: "Cháu tin bà sẽ không phải hạng tiểu nhân vô sỉ không giữ lời hứa kia đâu."

"Ngươi! Được! Lão nương cam đoan, tuyệt đối sẽ không động vào mấy đồng tiền rách nát kia của ngươi."

Thẩm Bích Thấm đã nói đến mức này Thẩm lão thái biết nếu mình không đồng ý thì tương đương với việc bà ta thừa nhận mình chính là tiểu nhân vô sỉ trong miệng Thẩm Bích Thấm, trong lòng bà ta không ngừng mắng chửi Thẩm Bích Thấm có miệng lưỡi bén nhọn.

"Nói mà không có bằng chứng. Đây là giấy cam đoan cháu gái đã nhờ người ta viết giúp, xin bà điểm chỉ vào đi!"
Bình Luận (0)
Comment