Chương 183: Phân Rõ Rạch Ròi
Chương 183: Phân Rõ Rạch RòiChương 183: Phân Rõ Rạch Ròi
"Cũng được ạ, thẩm lấy giấy đỏ ra đây! Chỉ Nhi tỷ, tỷ dẫn muội đi lấy chút than đen trong lò." Thẩm Bích Thấm nói với vợ Thẩm Điền một câu rồi đi theo Thẩm Chi Nhi đi lấy than.
"Chờ đến khi tất cả đồ vật đã được lấy đến, Thẩm Bích Thấm mài viên than trên tay mình cho một đầu trở nên nhọn hơn và bắt đầu vẽ lên giấy đỏ.
Tuy nàng không có chuyên môn vẽ nhưng bình thường lại yêu thích vẽ vời nên vẽ thế này cũng không có vấn đề gì, rất nhanh sau đó bản vẽ cũng đã hoàn thành.
"Thấm nha đầu, cháu thật sự đã nghĩ ra cái này sao?" Nhìn bản vẽ trong tay mình, Thẩm Điền kích động đến mức tay cũng phát run.
Trong bản vẽ này chỉ có hình dáng của một loại xe đẩy mà ông ấy chưa từng nhìn thấy, bánh xe được thiết kế ở bên dưới, phía trên hoàn toàn bằng phẳng, nhìn rất khéo léo mà không gian chứa đồ vật cũng tăng lên.
"Đúng vậy, Điền bá bá, bá có thể tạo ra vật thế này không? Cháu cũng chỉ có thể vẽ mấy đường cơ bản mà thôi, vẫn phải dựa vào Điền bá bá tự mình tìm hiểu" Thẩm Bích Thấm mỉm cười, nói.
"Không không không, cái này chắc chắn có thể hỗ trợ cho bá rất lớn rồi, đồ vật chỉ tiết thế nào thì ta còn không biết nhưng nếu là thế này thì nghề mộc của ta cũng xem như không bị uổng phí."
Thẩm Điền không ngừng gật đầu. Với một thợ mộc mà nói càng có tính khiêu chiến lại càng khiến họ yêu thích, cũng càng có ý chí chiến đấu.
"Vậy thì được rồi. Nếu Điền bá bá có thể nhanh chóng làm ra thì Chi Nhi tỷ tỷ cũng thoải mái hơn chút ít” Thẩm Bích Thấm nhìn thoáng qua xe đẩy to lớn nằm ở góc tường.
"Ta hiểu, ta nhất định sẽ nhanh chóng tạo ra nó." Lúc này hai mắt của Thẩm Điền đã dính chặt trên bàn vẽ không dời đi được.
"Được rồi, vậy hai cha con chúng ta sẽ cùng nhau thảo luận và nghiên cứu." Thẩm Điền vỗ vào bả vai con trai mình, mặt mày tràn đầy vẻ vui mừng, gật đầu nói.
Thẩm Sâm cũng giống như Thẩm Điền, đều cực kỳ hứng thú với nghề làm mộc nên từ nhỏ đã học tập theo Thẩm Điền, khả năng cũng không thua kém cha mình.
Thấy hai cha con Thẩm Điền đã hoàn toàn chìm đắm trong bản vẽ, mấy người Thẩm Bích Thấm không quấy rầy họ nữa. Thẩm Bích Thấm quay sang nói về một số vấn đề trong bán hàng, hẹn thời gian ngày mai sẽ đưa nước ô mai đến, sau đó nàng và Thẩm Thủ Nghĩa cùng nhau chào tạm biệt nhà Thẩm Điền rồi đi về nhà.
"Phụ thân, chúng ta đã quyết định bán đồ thì phải nói rõ ràng với bà, nếu không đến lúc đó chỉ tốn công mà không có kết quả, sợ rằng còn mất công làm áo cưới thay cho người khác."
Trên đường trở về Thẩm Bích Thấm nói với Thẩm Thủ Nghĩa: "Còn nữa, trọng lượng nước ô mai không nhỏ, không có xe bò là không được."
"Con nói đúng. Con yên tâm, lần này phụ thân tuyệt đối sẽ không để nhà chúng †a thua thiệt, hơn nữa bây giờ bò không phải xuống ruộng cũng chỉ để không đó mà không dùng đến nên chúng ta đến đó nói rõ ràng với bà con." Thẩm Thủ Nghĩa gật đầu dẫn Thẩm Bích Thấm tìm đến nhà chính.
"Phụ thân, nếu đã như vậy, đến lúc đó phụ thân hãy cho con toàn quyền quyết định, thế nào ạ?"
Thẩm Bích Thấm cảm thấy Thẩm lão thái chắc chắn sẽ từ chối chỉ tiền trong chuyện bán nước ô mai này, thế nhưng điều đó lại càng hợp ý nàng nhưng với chuyện mượn bò, sợ rằng sẽ không dễ dàng như vậy.
Chưa nói đến chuyện hiện nay Thẩm lão thái có thành kiến rất sâu với nàng mà Thẩm Lý thị kia chắc chắn cũng sẽ chọc phá.
"Được, phụ thân đều nghe theo con." Thẩm Thủ Nghĩa không hề do dự mà gật đầu đồng ý.
"Ha ha, quả nhiên là cha ruột." Thẩm Bích Thấm ôm cánh tay Thẩm Thủ Nghĩa làm nũng nói.
"Nha đầu này nói bậy gì thế!" Thẩm Thủ Nghĩa rất ưa thích Thẩm Bích Thấm nũng nịu thế này, ông ấy xoa đầu nàng, trên gương mặt hiện đầy vẻ cưng chiều.
Người ta thường nói trẻ con khóc lên là có kẹo ăn, trẻ con làm nũng chắc chắn khiến người ta yêu thương hơn. Nếu Thẩm Bích Tuyết là một nữ nhi đoan trang, dịu dàng thì Thẩm Bích Thấm hoạt bát luôn khiến người lớn thiên vị.