Chương 182: Xe Đẩy
Chương 182: Xe ĐẩyChương 182: Xe Đẩy
Nếu một ngày có thể tăng thêm hai mươi văn tiên vào thu nhập của gia đình mình, như vậy sẽ giảm bớt gánh nặng trong nhà đi rất nhiều, cho dù có khổ hơn hay mệt hơn nàng ấy cũng muốn làm.
Hiện tại nàng ấy căn bản không phải sợ công việc mệt nhọc mà vì bản thân nàng ấy là một cô nương gia, ngoại trừ thêu thùa ra, Thẩm Chi Nhi căn bản không tìm được công việc nào khác có thể làm được.
"Rất tốt! Vậy thì sau này phải vất vả cho Chỉ Nhi tỷ rồi. Muội sẽ chuyển nước ô mai đến chỗ tỷ, đến lúc đó tỷ chỉ cần phụ trách bán đi là được, tiền công sẽ được trả theo ngày." Thẩm Bích Thấm gật đầu nói, chuyện này xem như đã được quyết định như vậy.
"Cảm ơn Thấm Nhi muội muội!" Nghe Thẩm Bích Thấm nói, Thẩm Chi Nhi kích động đến mức hốc mắt cũng đỏ lên.
"Trọng Thành à, ta không biết phải cảm ơn đệ thế nào."
Trên mặt Thẩm Điền đầy vẻ cảm kích, ông ấy biết nếu không phải vì họ là huynh đệ nên chuyện tốt thế này mới đến lượt nhà ông ấy.
"Mới nói chúng ta là huynh đệ, huynh còn khách sáo như vậy làm gì? Hơn nữa Chi Nhi chịu đến giúp nhà đệ cũng đã là ân đức cho nhà đệ, vì nếu là người khác nhà đệ chưa chắc có thể yên tâm như vậy."
Có thể giúp đỡ huynh đệ mình một tay, Thẩm Thủ Nghĩa cảm thấy rất vui vẻ.
Trong lòng ông ấy cũng không ngừng cảm thấy biết ơn Thẩm Bích Thấm, dường như từ khi bệnh tình của nữ nhi chuyển biến tốt hơn thì cuộc sống gia đình họ càng ngày càng có hy vọng hơn.
"Đúng rồi, Thẩm Điền bá bá, vì trọng lượng của số nước ô mai này không nhỏ, không biết trong nhà bá có xe đẩy không?" Thẩm Bích Thấm đột nhiên nghĩ đến vấn đề này.
"Ha ha ha, con cứ yên tâm về vấn đề này, Điền bá bá của con làm mộc cực kỳ tốt."
Nghe Thẩm Bích Thấm lên tiếng hỏi về chuyện này, Thẩm Thủ Nghĩa cười lớn nói: "Ba chiếc xe đẩy trong nhà chúng ta cũng nhờ Điền bá bá giúp chúng ta làm ra."
"Nghề mộc của Điền bá bá tốt như vậy, sao bá không đi nhận việc ở đâu đó?" Thẩm Bích Thấm không hiểu.
"Việc này ấy mà, ôi, người trong thôn chúng ta đều mua không nổi những loại hàng này, người trấn trên thì đều đến các cửa hàng chuyên môn để mua, căn bản là không ai chịu đến tìm bá." Trên gương mặt của Thẩm Điền hiện đầy vẻ mất mác.
Anh hùng không có đất dụng võ, quả thực chính là miêu tả hoàn cảnh này.
Thẩm Điền chỉ cảm thấy khổ sở nhưng Thẩm Bích Thấm lại phát hiện một vấn đề quan trọng, công việc này quan trọng nhất vẫn phải dựa vào sự sáng tạo và tên tuổi. Thẩm Điền không có tên tuổi, những thứ ông ấy tạo ra thì mọi người đều biết làm cả nên rất đương nhiên người ta sẽ tìm đến những nơi có tiếng tăm để có sự bảo đảm hơn.
"Điền bá bá, xe đẩy nhà bá có hình dạng thế nào? Cháu có thể nhìn thử không?" Thẩm Bích Thấm suy nghĩ rồi hỏi.
"Đương nhiên có thể, nằm ngay trong sân ấy." Thẩm Điền gật đầu, dẫn Thẩm Bích Thấm ra sân xem xe đẩy.
Thẩm Bích Thấm nhìn thấy ở một góc tường là một xe đẩy lớn, bánh xe được đặt ở giữa, nhô lên, không gian hẹp ở hai bên chính là chỗ đặt đồ, kết cấu phức tạp công kênh và lãng phí không gian. Thẩm Bích Thấm vô cùng nghỉ ngờ, không biết dựa vào cái xe đẩy này, lại thêm một vò nước ô mai thì một tiểu cô nương gầy yếu như Thẩm Chỉ Nhi có thể đẩy nổi không?
"Điền bá bá, trong nhà bá có giấy không ạ?"
Nhớ đến Thẩm Điền nói ông ấy biết làm mộc nên Thẩm Bích Thấm quyết định giới thiệu cho ông ấy một loại xe đẩy thô sơ khác, có được cái này nói không chừng cũng có thể giúp cho hoàn cảnh trong nhà Thẩm Điền khá hơn cũng không chừng.
"Trong nhà còn một nửa tờ giấy đỏ dùng vào dịp tết." Thấy vẻ mặt Thẩm Bích Thấm nghiêm túc, vợ Thẩm Điền ngẫm nghĩ một lúc rồi do dự mở miệng nói.