Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 215 - Chương 215: Năm Trăm Văn Tiền

Chương 215: Năm Trăm Văn Tiền Chương 215: Năm Trăm Văn TiềnChương 215: Năm Trăm Văn Tiền

Thẩm Bích Thấm càng nhìn càng thấy thích chiếc xe đẩy này, nàng nhìn Thẩm Điền đề nghị.

"Nhưng bản vẽ này là do cháu vẽ ra." Trên mặt Thẩm Điền hiện đầy vẻ do dự.

"Điền bá bá, bản vẽ kia của cháu thế nào, cháu tự mình biết được, chủ yếu nhất vẫn nhờ vào tay nghề của bá, bá cũng không cần khách sáo với cháu." Thẩm Bích Thấm nhìn Thẩm Điền, nàng chân thành nói.

"Nhưng đẩy cái này lên trấn, thật sự sẽ có người muốn mua chứ?" Thẩm Điền biết làm mộc nhưng ông ấy hoàn toàn không biết buôn bán.

"Điền đại ca, đệ cũng cảm thấy thứ này có thể bán chạy, đệ chưa từng nhìn thấy xe đẩy nào dễ dàng sử dụng mà còn tỉnh tế thế này." Thẩm Đại Võ cũng gật đầu nói.

"Thế nhưng... Trên mặt Thẩm Điền vẫn tỏ ra so dự như trước.

"Điền bá bá, nếu như bá thật sự lo lắng thì bảo phụ thân cháu đi cùng bá, tóm lại vẫn nên thử xem, nếu quả thực có người muốn mua thì sau này nhà của Điền bá bá vừa có thêm một khoản thu, tay nghề cũng không bị bỏ phí." Thẩm Bích Thấm khích lệ ông ấy.

"Không sai! Điền đại ca, hôm nay đệ không phải đi làm nên sẽ đi cùng với huynh." Thẩm Đại Võ vỗ vào lồng ngực mình, nói.

"Được rồi, ngày mai ta sẽ đi..."

"Không cần phải chờ đợi đến ngày mai, hiện tại phụ thân cháu còn ở trên trấn, hôm nay cũng có thể đi thử." Thẩm Bích Thấm thuộc phái hành động, hơn nữa cho. dù hôm nay không thể buôn bán được nhưng nếu có thể tìm hiểu thị trường cũng rất tốt."

Được! Vậy thì hôm nay! Chỉ là nha đầu, cháu thấy phải bán giá thế nào mới tốt?" Thẩm Điền do dự hỏi.

"Điền bá bá đã dùng bao nhiêu chỉ phí?" Thẩm Bích Thấm hỏi.

"Đây chỉ là gỗ phổ thông nên không tốn bao nhiêu tiền cả, chỉ tốn khá nhiều thời gian." Thẩm Điền thành thật nói.

"Đại khái phải mất bao lâu để tạo nên một chiếc thế này?"

"Trong quá trình làm phải thu thập gỗ, cần đo đạc, đếo gọt, đánh bóng, lắp ráp vào, nhanh nhất cũng phải mất hai ngày."

Thẩm Điền không hiểu biết về buôn bán nhưng nói đến làm mộc thì cả người ông ấy giống như phấn chấn hơn hẫn, ông ấy chậm rãi nói rõ ràng, trong mắt lại sáng lên đầy vẻ tự tin. "Ba trăm văn tiền." Thẩm Điền nói.

"Vậy Điền bá bá đã lấy giá năm trăm văn tiền cho chiếc xe này đi!" Thẩm Bích Thấm suy nghĩ một lúc mới nói.

"Cái gì? Năm trăm văn? Thế này có phải là nhiều lắm rồi không?”

Nghe thấy giá tiền, trong nháy mắt Thẩm Điền đã trợn to hai mắt. Xe này còn nhỏ hơn loại xe trước kia rất nhiều, quá trình làm cũng khá đơn giản nhưng sao lại đắt hơn như thế?

"Điền bá bá, vật hiếm thì phải đắt, hơn nữa người tạo ra chiếc xe này cũng chỉ có duy nhất một mình bá."

Thật ra ban đầu Thẩm Bích Thấm muốn nói cái giá một lượng, chính vì sợ Thẩm Điền không chấp nhận được nên mới sửa lại còn nửa giá, thế nhưng nàng lại không ngờ Thẩm Điền vẫn bị dọa cho sợ.

"Thấm nha đầu, ta cảm thấy có phải chúng ta..."

"Điền bá bá, cháu đề nghị nên lấy giá năm trăm văn tiền."

Thẩm Điền còn chưa dứt lời thì Thẩm Bích Thấm đã cắt ngang: "Cách làm loại xe này không phức tạp nhưng trong thời gian ngắn ngủi, chắc chắn người khác sẽ không làm ra, bây giờ bá nên thừa dịp người ta còn chưa làm ra được thì mình phải kiếm nhiều tiền hơn, chờ đến sau này hạ giá dần cũng không muộn."

Thời đại này không có thứ gọi là độc quyền, bị người ta buôn lậu đồ của mình mà vẫn có thể buôn bán trắng trợn nên trước khi đồ lậu xuất hiện, phải nắm chắc cơ hội, lợi dụng lúc hàng của mình vẫn còn là độc nhất mà kiếm nhiều tiền hơn mới là tốt nhất, hơn nữa năm trăm văn cũng không được tính là quá phận.

"Điền đại ca, đệ cảm thấy Thấm Nhi nói rất có lý!" Thẩm Đại Võ cũng mở miệng nói.

Đến Thẩm Đại Võ còn nghe ra thì làm sao Thẩm Điền không hiểu, chỉ vì từ trước đến nay ông ấy chưa từng kiếm được số tiền lớn như vậy nên trong lòng không tránh khỏi cảm thấy sợ hãi.

"Ta hiểu rồi. Thấm nha đầu, ta nghe theo cháu, năm trăm văn." Thẩm Điền đồng ý, Thấm nha đầu thông minh như vậy, nghe theo lời nàng chắc chắn sẽ không sai.

"Điền bá bá yên tâm, cháu cam đoan chắc chắn sẽ có người muốn mua xe đẩy của bá. Bây giờ thời gian đã không còn sớm nữa, mọi người mau đi đi!" Thẩm Bích Thấm cười nói.

"Được rồi, thật sự cảm ơn cháu, Thấm nha đầu. Vậy bọn ta đi trước đây!"
Bình Luận (0)
Comment