Chương 214: Thử Bán Xe Đẩy
Chương 214: Thử Bán Xe ĐẩyChương 214: Thử Bán Xe Đẩy
Căn cứ vào việc học của Thẩm Thủ Nghĩa đã bị bỏ phí bao nhiêu năm qua, bây giờ bắt đầu lại từ đầu cũng rất khó khăn nên nàng không miễn cưỡng ông ấy. Dù sao Thẩm Thủ Nghĩa cũng không cần đi làm công quá lâu, Thẩm Bích Thấm đã có dự tính, nàng sẽ lên trấn mua một cửa hàng mặt tiền nào đó mà mở cửa tiệm, đến lúc đó đề phụ thân nàng làm chưởng quỹ cũng tốt.
"Cũng không có gì, bọn ta đến tặng quà cho nhà các cháu."
Thẩm Điền vừa nói vừa đẩy một chiếc xe có đầy những món đồ ở trên đó vào vườn: "Mọi người trong thôn đều biết đến chuyện nhà cháu đã tách nhà ra riêng nên mấy thứ này đều là họ nhờ chúng ta mang đến đây. Cháu cũng biết chuyện gần đây ở sau núi không được yên ổn lắm." Thẩm Bích Thấm vừa nghe nói đến đã hiểu. Đây là đồ đạc người trong thôn gửi đến cho gia đình họ với ý nghĩ muốn giúp đỡ cho họ khi biết được gia đình họ vừa mới tách ra riêng nhưng bởi vì họ sợ quái thú ở sau núi nên không dám đến, vừa khéo. Thẩm Đại Võ biết đường nên mới để Thẩm Đại Võ mang đến giúp.
Người dân trong thôn không dám lui tới như thế vừa khéo lại khiến Thẩm Bích Thấm hài lòng, nếu không chỉ sợ sẽ không lừa dối được họ chuyện quá ớt này, trước khi quả ớt mọc ra thì còn có thể giấu được, bây giờ quả ớt đã ra trái thế này thì quá dễ nhận biết.
"Cháu thật sự cảm ơn mọi người!"
Thẩm Lâm thị từ trong nhà đi ra nhìn thấy đồ vật thì cảm kích nói: "Đại Võ, thật sự vất vả cho mọi người quá!"
"Không có gì."
Thẩm Đại Võ ngây ngốc cười một tiếng, sau đó gương mặt lại chuyển thành tức giận nói: "Ta cũng đã nghe chuyện nhà các người, tất cả mọi người đều thấy Thẩm lão thái và Thẩm Thủ Nhân không có đạo lý, là nhà các người phải chịu thiệt thòi."
"A, nhắc đến chuyện này cháu mới nhớ, Đại Võ thúc, cháu thật sự rất xin lỗi thúc, cháu không thể tiếp tục bán nước ô mai ướp lạnh với thúc được nữa mà quên nói với thúc, còn có Điền bá bá cũng vậy."
Lúc này Thẩm Bích Thấm mới nhớ đến hôm qua bận rộn việc trong nhà mà quên mất không nói trước với họ một tiếng.
"Không có việc gì cả, không làm việc với cháu thì thúc lại lên trấn làm công là được, dù sao cũng đều là công việc tạm thời, lúc nào cũng có thể tìm được." Thẩm Đại Võ không ngần ngại nói.
"Đúng vậy, xảy ra chuyện thế này cũng đâu phải cháu mong muốn, chúng ta không cần khách sáo như vậy." Thẩm Điền cũng cười nói thông cảm cho nàng.
"Cháu thật sự cảm tạ hai người, cháu..."
Được hai người họ thông cảm khiến Thẩm Bích Thấm cảm thấy rất ấm lòng, lúc đang nói được được nửa câu thì hai mắt đột nhiên phát sáng lên: "Cái này chính là xe đẩy cháu đã vẽ lên giấy kia sao?"
Lúc này Thẩm Bích Thấm mới phát hiện chiếc xe đẩy này khác với chiếc xe đẩy trước đó.
"Ha ha ha, đúng vậy, ta còn đang tự hỏi phải mất bao lâu cháu mới chú ý đến nó đây, không ngờ lại nhanh như vậy." Nghe Thẩm Bích Thấm hỏi, Thẩm Điền bật cười, ông ấy vô cùng tự hào nói.
Sau khi tạo ra chiếc xe đẩy kiểu mới này, chính ông ấy cũng vô cùng kích động, đến mức hoàn toàn không ngủ được, hai cha con ông ấy đã đẩy xe đẩy khắp trong sân khiến trong sân nhà họ đều là dấu hẳn của bánh xe.
“Điền bá bá làm cái này rất tốt! Điền bá bá thật tài giỏi!" Thẩm Bích Thấm khen ngợi ông ấy từ tận đáy lòng.
Phải biết rằng bản vẽ kia của nàng cũng chỉ là phác họa đơn giản mà thôi, từ bản vẽ này làm ra chiếc xe xe đẩy thực tế thề này là hai việc hoàn toàn khác nhau, nàng vốn cho rằng Thẩm Điền sẽ phí không ít thời gian để làm ra nhưng không ngờ ông ấy có thể hoàn thành nó nhanh như vậy. Xem ra ở phương diện làm mộc này, Thẩm Điền có thiên phú cực lớn.
"Ha ha, nào có, nào có." Nghe Thẩm Bích Thấm khen ngợi mình như thế, Thẩm Điền ngượng ngùng gãi sau ót mình.
"Điền bá bá, bây giờ chúng ta không thể bán ô mai ngâm lạnh nữa nhưng cháu cảm thấy chúng ta có thể đẩy xe đẩy này lên trấn bán thử, nói không chừng sẽ có cơ hội buôn bán không tệ."