Chương 218: Tiên Thảo
Chương 218: Tiên ThảoChương 218: Tiên Thảo
"Hả, từ từ, đây là... Tiên thảo!”
Nhìn thấy cỏ trong tay Mộ Dung Húc đang cầm thì Thẩm Bích Thấm đột nhiên hưng phấn cầm lấy, đôi con ngươi cũng trừng lớn vô cùng dọa người.
Hành động của Thẩm Bích Thấm khiến cho Mộ Dung Húc không khỏi nhíu mày, phản ứng theo bản năng chính là nha đầu này lại muốn lừa lấy đồ của nhà mình tiếp.
"Nha đầu, cháu cũng biết loại cỏ này?" Nhìn phản ứng của Thẩm Bích Thấm, Phùng lão nghi hoặc hỏi.
"Đúng, đúng! Cháu biết!"
Sau khi gật đầu với Phùng lão xong thì Thẩm Bích Thấm liền kích động kéo tay Mộ Dung Húc, đôi mắt trong suất nhìn chằm chằm vào hắn đầy mong đợi;Mộ Dung đại thúc, thứ này người tìm được ở nơi nào? Có thể dẫn cháu đi xem một chút không?”
Tiên thảo đó!
Tiên thảo hay còn gọi là sương sáo, tiên nhân thảo.
Nó có tác dụng thanh nhiệt giải độc, làm mát gan.
Ngoài ra còn giúp giải cảm nắng, các bệnh liên quan đến xương khớp, cao huyết áp, cảm mạo, bệnh vàng da, viêm thận cấp tính, bệnh tiểu đường, tiêu chảy, kiết ly, bị bỏng, giang mai, dị ứng.
Quan trọng nhất chính là, nó chính là nguyên liệu làm thạch được.
Thạch mật ong tiên thảo, trà sữa tiêu thảo, sau đó thêm đậu đỏ, khoai môn viên, trân châu, cùng với nước đá bào, ở dưới cái nắng mùa hè chói chang thì đây chính là mỹ vị, là người phương nam, đây cũng chính là món mà nàng yêu thích nhất! Đúng là cố gắng không tìm được, giờ vô tình thấy lại chẳng phí chút sức lực nào, buổi sáng nàng còn nghĩ là không có cách nào để kiếm tiền nữa, không nghĩ rằng đến nơi này đánh bậy đánh bạ lại đụng phải nó.
"Sau núi."
Cảm nhận được sự mềm mại truyền đến từ tay, phản ứng đầu tiên của Mộ Dung Húc là muốn tránh thoát, nhưng cũng không biết vì sao, nội tâm đột nhiên dâng lên một cảm giác ức chế hắn, không để hắn làm như vậy, khiến hắn mất đi cảm giác muốn thoát khỏi, nên liền mặc kệ để cho Thẩm Bích Thấm nắm lấy.
"Mau dẫn cháu đi!" Thẩm Bích Thấm kích động đến mức muốn nhảy dựng lên.
"Húc Nhi, con dẫn Thấm Nhi đi đi."
Nhìn thấy Mộ Dung Húc vậy mà không hất tay Thẩm Bích Thấm ra thì con ngươi Phùng lão hơi nhíu lại một chút, trong mắt thoáng qua một ý cười sâu kín. "Vâng."
Mộ Dung Húc gật đầu rồi liền xoay người đi ra sau núi.
Ở tình huống này, cũng không được ai nhắc nhở, Thẩm Bích Thấm cũng quên bản thân mình đang cầm tay Mộ Dung Húc, hai người cứ thế tay trong tay đi về phía sau núi.
"Phùng gia gia, người nói xem, có phải Tứ muội muội lại nghĩ ra cách để nấu món ăn ngon nào không?”
Tâm hồn ăn uống của Thẩm Kỳ Viễn đều hiện hoàn toàn lên mặt, cũng không ý thức được hành động của muội muội nhà mình và Mộ Dung Húc sai ở chỗ nào.
"Hắn là như vậy."
Được Thẩm Kỳ Viễn nhắc nhở như vậy thì Phùng lão mới nhớ ra, chắc hẳn chỉ có thức ăn mới có thể khiến nha đầu kia kích động như vậy, nói không chừng tiên thảo. này còn có thể là nguyên liệu làm nên một món ăn ngon nào đó.
Nếu Thẩm Bích Thấm biết được suy nghĩ của Phùng lão lúc này, chắc hẳn sẽ cảm thấy vô cùng ủy khuất, căn bản không phải nàng bởi vì đồ ăn nên mới kích động được không, nàng là bởi vì đồ ăn ngon có thể kiếm ra được rất nhiều tiền nên mới kích động được chứt
"Oa, lần này có thể kiếm được rất nhiều tiền rồi!"
Nhìn thấy tiên thảo vô cùng nhiều như vậy, Thẩm Bích Thấm vui vẻ hô to một tiếng rồi chạy lên điên cuồng hái về, miệng nhỏ mừng rỡ đến mức, cười không khép lại được.
"Cái này có thể kiếm được tiền?" Đột nhiên bàn tay bị buông ra, trống rỗng khiến cho Mộ Dung Húc không thoải mái, nhíu mày một lần nữa.
"Có thể, đúng rồi Mộ Dung đại thúc, Phùng gia muốn cỏ này để làm gì vậy?" Thẩm Bích Thấm vừa hái vừa quay đầu hỏi Mộ Dung Húc.
Mộ Dung Húc đang định trả lời, thì nhớ đến vừa rồi nàng còn gọi hắn là Mộ Dung ca ca, không biết vì sao, câu trả lời đang định nói ra miệng thì bất giác thu lại lời định nói ra.