Chương 230: Không Làm Được
Chương 230: Không Làm ĐượcChương 230: Không Làm Được
"Thủ Nhân ca hiểu lầm rồi, bọn đệ không nói chuyện này, lần này huynh giấu bọn đệ kỹ quá." Mấy tên lưu manh kia nở nụ cười nịnh nọt nhìn về phía ông ta.
'Giấu cái gì? Lão tử giấu cái gì? Mấy người các ngươi đang nói cái gì thế hả?" Không thể hiểu được tại sao lại được chúc mừng, Thẩm Thủ Nhân khó hiểu hỏi lại.
"Thủ Nhân ca, huynh đừng giả vờ nữa, việc kinh doanh nước ô mai của con rể thứ hai kia của huynh bây giờ đang rất tốt, phương pháp kia không phải của huynh sao, nếu vậy thì nói sao huynh cũng có phần đúng chứ!" Một tên lưu manh trong số đó nịnh nọt cười nói.
"Đúng vậy, việc kinh doanh tốt như vậy, một bát nước ô mai bán 3 văn tiền đấy, phương pháp này của huynh không phải chính là thứ đắt giá nhất sao!" Một tên lưu manh khác cũng tiến lên nói.
"Mấy người nói cái gì? Triệu Tam Thủy thực sự bán nước ô mai?"
Vẻ mặt vốn đang mơ hồ của Thẩm Thủ Nhân đột nhiên trở nên hung tợn, vội vàng hỏi mấy tên lưu manh kia.
Ông ta cho rằng cái con nha đầu chết tiệt kia đang lừa mình, lại không ngờ được chuyện đó lại là sự thật?!
Bởi mấy ngày hôm nay nhà ông ta vẫn đang nghiên cứu làm nước ô mai mà vẫn chưa làm ra được hương vị giống của con nha đầu kia.
Nhìn thấy vẻ mặt không giống như đang nói dối của Thẩm Thủ Nhân, có vẻ như ông ta thật sự không biết chuyện này, những tên lưu manh đó cũng kinh ngạc quay mặt nhìn nhau, lúc này mới lo lắng nói: "Thủ Nhân ca, không phải chứ, huynh thật sự không biết chuyện này sao?” "Không biết, lão tử thật sự không biết chuyện này." Thẩm Thủ Nhân đột nhiên đứng phắt dậy, vẻ mặt tức giận lắc đầu nói.
"Nhưng mà phương pháp đó không phải là của huynh sao, sao lại ở trên tay của con rể huynh vậy, hơn nữa huynh lại còn không biết gì về chuyện này, quả thật quá vô lý!"
Những tên lưu manh kia đều cảm thấy khó hiểu, vốn cho rằng lần này Thẩm Thủ Nhân có thể kiếm được rất nhiều tiền, còn đang muốn khuyến khích ông ta đi ăn bữa tiệc lớn ở tửu lâu cao cấp, lại không ngờ sự thật lại là như vậy!
"Lão tử cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, đi, đi lên trên trấn, lão tử muốn xem, Triệu Tam Thủy kia sẽ giải thích như thế nào."
Nghĩ đến bản thân phải chịu nhiều uất ức ra sao chỉ vì phương thuốc đó, bây giờ lại trở thành áo cưới cho người khác, bản thân lại không thu được chút lợi ích nào, Thẩm Thủ Nhân tức giận đến ngực đau dữ dội.
"ồ, được, được, nhất định phải hỏi cho. ra nhẽ, Thủ Nhân ca, các huynh đệ đi với ca." Nghe được Thẩm Thủ Nhân muốn đi hỏi rõ chuyện này, mấy tên lưu manh không sợ gây chuyện kia vui vẻ mở miệng nói.
"Quả nhiên là huynh đệ tốt của ta, đi thôi." Thẩm Thủ Nhân hài lòng gật đầu, sau đó dẫn theo một đám người đi lên trên trấn.
Thời tiết bên ngoài nóng bức, nhưng trong gian phòng 'Thiên tự nhất hào các' của Quý Tiên lâu lại khác hoàn toàn với thời tiết bên ngoài, bốn chậu băng được đặt trong bốn góc phòng đang tỏa ra những làn sương mát mẻ để điều hòa không khí, khiến không khí trong phòng mát mẻ dễ chịu giống như được mở điều hòa.
"Nhã An đường ca, chúng ta còn phải đợi bao lâu nữa?" Quý Tư Linh chống cằm, buồn chán nhìn về phía Quý Hiên Dật hỏi.
"Cốc cốc cốc..."
Quý Tư Linh vừa nói xong, bên ngoài liền truyền đến tiếng gõ cửa.
"Không phải đã đến rồi sao." Quý Hiên Dật khế cười nói: "Vào đi."
"Khiến cho Tam gia phải đợi lâu rồi."
Nghe được tiếng của Quý Hiên Dật, Thẩm Bích Thấm khẽ gật đầu với Quý Tư Lãnh và Quý Tư Noãn đang đứng canh ở cửa, sau đó mới đẩy cửa bước vào.
"Ngươi cũng biết để bản thiếu gia đợi lâu, vậy sao không nhanh bưng lên." Nhìn thấy Thẩm Bích Thấm, trong ánh mắt của Quý Hiên Dật hiện lên nụ cười vui vẻ, nhưng trên mặt vần lộ vẻ kiêu căng nói.
"Đúng vậy."
Nghĩ đến việc mới nhận được một đôi chặn giấy điêu khắc Bạch Hổ của Quý Hiên Dật, Thẩm Bích Thấm cũng rất nể mặt sự hư vinh của của hẳn, vô cùng nghe lời trả lời hùa theo.
"Nhị ca đi vào thôi, nhị ca?"