Chương 232: Ăn Không Ngừng Được
Chương 232: Ăn Không Ngừng ĐượcChương 232: Ăn Không Ngừng Được
Nhìn kí Quý Tư Linh một chút, trong lòng nàng âm thầm gật đầu, nếu để Quý tam cô nương này làm nhị tẩu thì nàng cũng vô cùng vừa lòng, bởi Quý Tư Linh nhìn vô cùng hợp mắt với nàng.
Nhưng mà, đây là thiên kim nhà tri phủ, hơn nữa nhìn tuổi tác cô nương này dường như lớn hơn so với Thẩm Trí Viễn, con đường theo đuổi mỹ nhân này của nhị ca, chỉ sợ gánh thì nặng, còn đường thì xa.
"AI Tại... Tại hạ là Thẩm Trí Viễn, người mới vào lớp học vỡ lòng, chưa thi qua khảo hạnh, bởi vậy nên tiên sinh vẫn chưa ban tên chữ cho."
Nghe được lời Thẩm Bích Thấm nói, thì Thẩm Trí Viễn mới hồi phục tinh thần lại, cuống quít đứng dậy trịnh trọng chắp tay thi lễ, gương mặt đỏ bừng giới thiệu về bản thân mình.
"Phụt..."
Nhìn bộ dạng này của Thẩm Trí Viễn, Quý Tư Linh nhịn không được khẽ bật cười ra, âm thanh như tiếng chuông bạc, nàng ấy cảm thấy "Người này cũng thật thú vị."
Lúm đồng tiền lộ ra, cùng với nụ cười trong sáng rực rỡ, lại một lần nữa khiến cho. Thẩm Trí Viễn ngây người.
"Tâm Vũ đường muội."
Nhìn thấy bộ dạng của Quý Tư Linh thì Quý Hiên Dật không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, người đường muội này của hắn ta từ nhỏ đã tỉnh quái nghịch ngợm, không biết đã bao nhiêu công tử thế gia bị nàng trêu đùa rồi, chỉ là thiếu niên Thẩm Trí Viễn này nhìn có vẻ đơn thuần, sao có thể chịu được nàng ấy chọc ghẹo.
"Được rồi, Nhã An đường ca, cái này có thể ăn sao, nhìn có vẻ ăn rất ngon." Nghe được lời Quý Hiên Dật nói, Quý Tư Linh mới thành thật ngồi xuống vị trí ban đầu của mình, vẻ mặt đầy chờ mong nhìn về phía bàn đồ ăn.
"Nha đầu?" Quý Hiên Dật nâng ánh mắt đào hoa nhìn về phía Thẩm Bích Thấm.
"Đương nhiên có thể, chỉ là món này phải ăn nóng mới ngon." Thẩm Bích Thấm gật đầu, sau đó thị nữ bên cạnh bắt đầu chia thức ăn cho mọi người.
Chờ đến khi thị nữ chia thức ăn xong, thì hai người Quý Hiên Dật và Quý Tư Linh mới bắt đầu động đũa gắp thịt cá trước mặt cho vào trong miệng nếm thử.
Lúc vừa mới ăn thì một mùi hương thơm ngon xông thẳng vào xoang mũi bọn họ, cá vừa mềm vừa ngậy, nhưng không hề béo, lại không còn cảm nhận được chút mùi tanh nào, khi ăn còn mang theo vị tê tê, cay cay ở trong miệng, loại trải nghiệm từ trước đến nay chưa từng có này, quả thức là khiến người ta muốn ngừng cũng không được.
Không chỉ có hai người Quý Hiên Dật mà ngay cả Thẩm Trí Viễn sau khi ăn thì hai mắt cũng sáng lên, gấp không chờ nổi liền gắp lên miếng thứ hai.
Rồi miếng thứ ba, thứ tư... Tốc độ ăn của mọi người cũng càng ngày càng nhanh, sau đó là miếng thứ ba, miếng thứ 4, ... Mọi người dùng ăn tốc độ càng lúc càng nhanh.
"Không cần chia thức ăn!"
Quý Hiên Dật lấy khăn xoa mồ hôi đang chảy trên trán đi, rồi lập tức vẫy để thị nữ lùi về sau, còn bản thân mình tự gắp được, bởi vì tốc độ chia thức ăn không theo. kịp tốc độ ăn của bọn họ.
Những thị nữ đứng nhìn đều há hốc miệng, trợn mắt kinh ngạc, bọn họ hầu hạ chủ tử dùng cơm cũng không phải lần đầu tiên, hắn cũng nổi tiếng là kén ăn, mỗi lần ăn cũng chỉ nếm thử một miếng, chưa thấy hẳn thất thố như vậy bao giờ cả.
Nghĩ đến thân phận của Quý Hiên Dật, mấy người thị nữ chỉ nhìn thoáng qua, sau đó đồng loạt cúi đầu xuống, dù sao bọn họ cũng đã được huấn luyện chuyên nghiệp, cái gì nên nhìn, cái gì không nên nhìn, bọn họ đều biết.
"Hô hô hô - Thấm Nhi này, rốt cuộc ngươi làm như thế nào vậy, ăn thật sự là rất ngon!" Quý Tư Linh ở một bên hà hơi, rõ ràng là cay đến nước mắt lưng tròng nhưng lại không muốn dùng độc tác gắp lại.
"Cảm thấy cay thì uống cái này một chút."
Thẩm Bích Thấm không trả lời, chỉ là mỉm cười lấy một chén nước ô mai lạnh đưa cho Quý Tư Linh.