Chương 243: Nhận Tội
Chương 243: Nhận TộiChương 243: Nhận Tội
Nhìn từng đôi mắt mang đầy nghi vấn bên ngoài cửa đang nhìn vào, phu tử chỉ cảm thấy có một mùi tanh nồng đang nghẹn lại ở cổ họng mình, tiếp theo đó là một tia máu nhỏ rỉ ra từ khóe miệng.
"Lão phu tuyệt không nuốt lời." Ông ta lau vết máu ở khóe miệng một cách căm hận, bước từng bước nặng nề đi ra đường lớn.
Tất nhiên ông ta biết được hậu quả thế nào nếu tờ giấy cá cược kia bị dán lên bảng thông cáo, như vậy ông ta không những bị người ta nói mình xử sự qua loa, bất công mà còn cộng thêm nói mà không giữ lời.
Lời hứa của quân tử đáng giá ngàn vàng, quân tử xem trọng nhất chính là lời hứa, huống hồ ông ta còn là một tiên sinh, phải làm gương sáng cho người khác, ông ta tuyệt đối sẽ không để thanh danh bị vấy bẩn bởi chuyện nói mà không giữ lời, bằng không sau này ông ta cũng đừng nghĩ đến chuyện lại đặt chân trong giới dạy học.
Nhiều người đến đường lớn như vậy nên rất đương nhiên đã thu hút sự chú í của người đi đường, có rất nhiều người đang đi trên đường đều tò mò xông đến.
Nhìn thấy nhiều người vây xem như vậy, mặt mo của phu tử đỏ bừng, trong thoáng chốc ông ấy lại cảm thấy một mùi tanh nồng đã trào lên đến cổ họng, ông ta phải cố gắng nuốt ngược máu vào bụng, nắm chặt tay, do dự một lúc lâu mới nhắm mắt khom lưng trước hai người Thẩm Kỳ Viễn và Thẩm Trí Viễn.
"Việc này là lão phu đã sai. Khi chưa làm rõ chân tướng đã ra quyết định bừa bãi, khiến hai người các ngươi suýt nữa đã bị oan, thanh danh cũng bị hao tổn, ở đây lão phu tạ tội với các ngươi, hy vọng các ngươi có thể tha cho lão phu."
"Phu tử đã xin lỗi, đương nhiên học trò sẽ tha thứ, chỉ là rất ming tiên sinh cho học trò một lời công đạo trong chuyện lần này.
Thẩm Trí Viễn khẽ gật đầu, sau đó mới nhìn thoáng qua Thẩm Ninh Viễn đang sợ hãi, rụt rè, né tránh trong đám đông.
"Vậy lão phu sẽ để mấy người bọn họ đến đây làm sáng tỏ việc này. ."
Nghĩ đến chuyện hôm nay cũng bởi vì Thẩm Ninh Viễn mà ra, trong lòng phu tử càng căm hận Thẩm Ninh Viễn đến nghiến răng nghiến lợi. Sở dĩ trước đó ông ta thiên vị Thẩm Ninh Viễn là vì Thẩm Ninh Viễn có gia cảnh tốt, hàng năm tặng quà, tặng tiền không ít, nếu không ông ta cũng không thèm quan tâm đến một bao cỏ như hắn.
Nghĩ đến đây, ông ta nhìn Thẩm Ninh Viễn một cách u ám, tức giận nói: "Ngươi dám đổi trắng thay đen, lừa gạt lão phu, còn không mau đến nhận lỗi cho lão phu?” "Tiên sinh, học trò đã biết sai, mong tiên sinh khoan hồng độ lượng, tha thứ cho. học trò." Nghe phu tử gọi, ba người Thẩm Ninh Viễn lập tức lộn nhào mà đến, quỳ xuống trước phu tử.
Người ta thường nói ác nhân có ác nhân trị, Thẩm Ninh Viễn này là hỗn thế ma vương đã được cưng chiều từ nhỏ nên không sợ trời sợ đất nhưng hắn sợ nhất chính là phu tử trong trường học.
"Hừ, biết sai rồi? Các ngươi sai ở đâu?" Phu tử lạnh lùng hừ một tiếng, cũng không thèm liếc nhìn ba người bọn họ.
Cả ba kẻ này đều là bao cỏ hết thuốc chữa, cho rằng ông ta không biết cả ba thường xuyên trốn học sao? Ông ta chỉ không muốn thêm nhiều việc nên mới lười quản. Thế nhưng hôm nay ông ta vì ba kẻ này mới chịu nhục thế này nên phu tử đã âm thâm quyết định chờ cho chuyện này qua đi ông ta sẽ lập tức trục xuất cả ba tên này ra khỏi trường.
"Ngươi nói đi chứ!" Nghe phu tử nói, Thẩm Ninh Viễn uy hiếp nhìn A Phúc quỳ bên cạnh mình, ra hiệu cho hắn nói.