Chương 244: Phạt
Chương 244: PhạtChương 244: Phạt
"Học trò không nên nói năng lỗ mãng nhục mạ muội muội của Thẩm Kỳ Viễn và Thẩm Trí Viễn, lại càng không nên ra tay đánh người trước, sau đó còn vu khống hai người họ đã đánh người trước. Tất cả đều do học sinh sai, xin tiên sinh tha thứ."
Dưới sự uy hiếp của Thẩm Ninh Viễn, A Phúc chỉ có thể không tình nguyện cúi đầu, đau khổ nhận sai.
"Xin tiên sinh tha thứ. A Phúc nói xong, Thẩm Ninh Viễn và Hổ Tử cũng lập tức nhận lỗi theo.
"Ừm, nếu đã như vậy, các ngươi hãy lập tức xin lỗi họ!" Thấy thái độ của ba người họ rất tốt, lửa giận trong lòng phu tử mới giảm đi một nửa.
"Thẩm, Thẩm Trí Viễn, Thẩm Kỳ Viễn, chúng ta biết sai rồi, chúng ta xin lỗi." Cho dù trong lòng ba người họ đầu không muốn nhưng phu tử đang đứng bên cạnh nên chỉ có thể thành thật cúi đầu nhận lỗi trước mặt hai người họ.
"Biết nhận sai là tốt nhưng ta sẽ không tha thứ cho các ngươi." Thẩm Trí Viễn còn chưa lên tiếng, Thẩm Kỳ Viễn đã mở miệng nói trước, giọng nói rất lạnh lùng, lập tức đã thu hút sự chú ý của Thẩm Trí Viễn và mọi người đến chỗ hắn.
"Ha ha ha."
Mọi người đang vây xem đều cười to vì phản ứng của Thẩm Kỳ Viễn, lại nhìn về phía mấy người Thẩm Ninh Viễn bằng ánh mắt xem thường. Là một học sinh đạo Khổng Mạnh nhưng lại làm ra những chuyện bại hoại đạo đức như thế, những kẻ này có đọc sách thánh hiền cũng thành vô ích.
"Thẩm Kỳ Viễn."
Nghe thấy tiếng chế giêu của mọi người, ba người đều xấu hổ đến mặt mũi cũng đỏ bừng, chỉ ước gì có thể tìm được một cái lỗ chui xuống, tuy trong lòng vô cùng căm hận Thẩm Kỳ Viễn nhưng lại không dám nói, phải kìm nén khiến gan cũng đau.
"Nếu chân tướng đã được làm sáng tỏ, hai nhi tử của ta không sai, mong tiên sinh trả lại học phí." Thẩm Thủ Nghĩa bước lên nói với phu tử.
Đã đứng trước mặt nhiều người thế này, phu tử này cũng không dám ngang nhiên chiếm lấy bạc của nhà ông ấy.
"Nếu chân tướng đã được làm sáng tỏ, vậy cứ để họ quay về trường học là được rồi."
Nghe Thẩm Thủ Nghĩa yêu cầu trả lại học phí, phu tử ngượng ngùng cười một tiếng nhưng sau đó lại mặt dày mày dạn nói.
Sáu lượng bạc cũng đâu phải số lượng nhỏ, ông ta thật sự không nỡ.
"Không cần, trong nhà đã tìm tiên sinh cho hai đứa bé rồi." Thái độ của Thẩm Thủ Nghĩa rất kiên quyết, trong lời nói cũng thể hiện ý rất rõ ràng, để Thẩm Trí Viễn quay lại trường là chuyện không thể.
"Ha ha, nếu đã như vậy, lão phu cũng không giữ lại nữa."
Thẩm Thủ Nghĩa đã nói đến mức này, phu tử có mặt dày hơn nữa cũng không dám nói tiếp, ông ta đau đớn lấy bạc từ trong ngực áo mình ra trả lại cho Thẩm Thủ Nghĩa.
"Ừm, chuyện đã được giải quyết, vậy chúng ta xin cáo từ."
Mọi chuyện đã được giải quyết một cách tốt đẹp nên Thẩm Thủ Nghĩa cũng không muốn ở lại nữa, ông ấy chào phu tử rồi dẫn các con của mình ra về.
"Quả thực là đạo đức thoái hóa." "Đúng vậy. Không biết là con cái nhà ai, làm cha mẹ đúng là không biết dạy dỗ con cái.
Mấy người Thẩm Thủ Nghĩa đã rời đi, mọi người vây xung quanh liên tục chỉ trỏ vào Thẩm Ninh Viễn.
Còn về phu tử kia, bởi vì ông ta đã xin lỗi bằng thái độ tốt nên lại được người ta kính trọng, cho dù trong lòng có nghi ngờ cũng không nói ra.
"Tiên sinh, chúng ta có thể đứng lên chưa?” Thẩm Ninh Viễn bị người ta chỉ trỏ chịu không nổi, hắn vuốt mồ hôi trên trán, trên mặt nở nụ cười cứng ngắc hỏi phu tử.
"Đứng lên? Hôm nay các ngươi phải quỳ suốt một canh giờ ở chỗ này cho lão phu."