Chương 264: Muốn Gọi Người Quay Về
Chương 264: Muốn Gọi Người Quay VềChương 264: Muốn Gọi Người Quay Về
"Cái gì? Sao bà có thể đuổi đại tỷ đi! Nương, người cũng thật là, nói thế nào thì đó cũng là đại tỷ của con."
Thẩm Ninh Viễn bất mãn gào lên, nói: "Người cứ như thế mà đuổi đại tỷ đi, mọi chuyện trong nhà làm sao bây giờ? Nương, người mau đi gọi đại tỷ trở vê."
"Dựa vào cái gì bảo ta gọi nha đầu kia về? Ta không đi!" Đã đuổi người ra, còn muốn gọi trở về, bà ta mới không làm những loại chuyện mất mặt thế này.
"Đúng vậy! Đại lang nói không sai. Sao ta lại không nghĩ đến chứ. Lão dâu cả, ngươi là nương của đại nha đầu, chắc chắn nó sẽ nghe lời ngươi, ngươi mau đi gọi nha đầu kia về đây, sau đó bảo nó nhanh chóng xử lý chuyện trong nhà cho sạch sẽ." Được Thẩm Ninh Viễn nhắc nhở, hai mắt Thẩm lão thái lập tức sáng lên, bà ta lập tức thúc giục Thẩm Lý thị nói.
"Nương, con không đi." Mặt mũi Thẩm Lâm thị đều thể hiện mình không muốn, bà ta hét lên.
"Ngươi không đi, lẽ nào muốn lão nương tự mình đi?"
Thấy Thẩm Lý thị dám phản đối mệnh lệnh của mình, Thẩm lão thái lập tức nổi điên lên, bà ta bước lên vặn chặt vào lỗ tai Thẩm Lý thị kéo ra ngoài: "Lý thị, lão nương nói cho ngươi biết, hôm nay ngươi phải kéo đại nha đầu kia về đây cho lão nương, nếu không ngươi cũng đừng quay lại đây. Một ả đàn bà lười biếng, ăn không ngồi rồi, lão nương cần ngươi có tác dụng gì?"
"Thế nhưng nương, chưa chắc Ngọc Nhi chịu trở về."
Thẩm Lý thị bị Thẩm lão thái dọa cho sợ mà không dám nói bất kỳ lời từ chối nào. nhưng bà ta vẫn muốn vùng vẫy. "Có liên quan gì đến lão nương? Cho dù ngươi có phải cầu xin cũng phải câu đại nha đầu về đây cho lão nương, lão nương chỉ cần đại nha đầu, còn lại lão nương đều mặc kệ." Thẩm lão thái nói xong đã đóng cửa lại cái rầm, nhốt Thẩm Lý thị ngoài sân.
"Nương, nếu Ngọc Nhi không trở lại thì sao? Các người định làm thế nào? Vẫn một mực ở lại chỗ này sao? Trong nhà có nuôi nhiều gia súc như vậy, cũng không thể mặc kệ."
Thẩm Thủ Lễ cau mày nói: "Nếu Ngọc nha đầu không chịu quay lại, con sẽ lập tức quay về học quán, con sẽ không ở lại nơi này."
Cho dù trong nhà là một mảnh hỗn độn nhưng Thẩm Thủ Lễ chỉ biết biểu hiện sự bất mãn và tỏ ra ghét bỏ mà chưa bao giờ muốn ra tay hỗ trợ xử lý.
"Thủ Lễ à, con vừa mới về lại muốn đi sao? Suốt ngày con đều ở trong trường học, quanh năm suốt tháng nương cũng chỉ gặp được con vài lần, nương rất nhớ con."
Nghe Thẩm Thủ Lễ muốn rời đi, Thẩm lão thái lập tức nắm lấy ống tay áo hắn không buông, nói: "Nhị ca con cách lòng với nương, đại ca con thì đi mấy ngày nay, cũng không biết đi đâu làm gì, ngoại trừ về nhà lấy tiền thì không thấy bóng dáng đâu nữa, nếu không phải còn có tiểu muội của con ở nhà ở bên cạnh nương, nương cũng sắp tức chết rồi, con ở lại trò chuyện với nương nhé!"
"Nương, nhà tranh này nhỏ như vậy, hơn nữa còn bị dột nước, nếu nửa đêm trời mưa phải làm sao? Ba tháng nữa phải thi viện rồi, nếu lúc này con bị nhiễm phong hàn làm trễ nải khoa thi thì làm sao?”
Trong đầu Thẩm Thủ Lễ chỉ có thi cử nên hắn không hề bị lay động khi nghe Thẩm lão thái cầu xin mình, huống hồ từ tận đáy lòng mình hẳn rất bài xích với sự ngu dốt của Thẩm lão thái.
Huống hồ mỗi lần hắn mềm lòng muốn trò chuyện với Thẩm lão thái thì bà ta chỉ biết dùng đến mấy câu nói thô tục không chịu nổi để nhục mạ người này, bới móc khuyết điểm người kia, Thẩm Thủ Lễ tự nhận là một quân tử, hắn rất phản cảm với những hành vi nói xấu sau lưng người khác, từ đó hắn càng cảm thấy mình và Thẩm lão thái hoàn toàn không có tiếng nói chung.