Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 265 - Chương 265: Chuyện Mờ Ám

Chương 265: Chuyện Mờ Ám Chương 265: Chuyện Mờ ÁmChương 265: Chuyện Mờ Ám

Thẩm Thủ Lễ đã đưa ra quyết định, nếu hôm nay Thẩm Bích Ngọc còn không trở lại đây, hắn không thể nào ở trong ngôi nhà kia, hắn sẽ lập tức quay về học quán.

"Đúng đúng, con nói cũng đúng. Vậy chúng ta cứ làm theo lời con nói đi!"

Nghe được Thẩm Thủ Lễ nói như vậy, trong nháy mắt ánh mắt của Thẩm lão thái trở nên ảm đạm, đồng thời trong lòng có cảm giác vắng vẻ. Bà ta cảm thấy dường như tất cả mọi người đang dần cách xa bà †a.

Sau núi, trong phòng bếp của một mái nhà tranh.

"Ồ, mì này thật đẹp!" Nhìn mì trường thọ trước mắt, ba tỷ muội Thẩm Bích Thấm đều vây lại nhìn mà cảm thán không thôi.

Thẩm Lâm thị làm mì theo cách kéo dài sợi mì, cách làm này rất tốn công sức và thời gian, hơn nữa còn cần có kỹ năng cực kỳ cao, cộng thêm kinh nghiệm phong phú mới có thể làm ra, nhưng cũng nhờ cách kéo sợi mì thế này mà khi ăn mì sẽ có độ dai hơn.

Lúc này những sợi mì trường thọ đã được làm xong, chúng được khoanh lại từng vòng đặt trên bàn, cọng mì ngay ngắn, vừa mỏng vừa dài, đường kính chưa đến 0. 6 mi li mét, mỗi sợi đêu bóng loáng, vô cùng đẹp mắt.

"Nương, mì trường thọ này thật là dài, cái này dài bao nhiêu vậy ạ?”

Thẩm Bích Thấm ngạc nhiên hỏi, kiếp trước nàng sống trong thời đại cơ giới hóa nên rất hiếm thấy những kiểu mì thủ công thế này.

"Dài hai trượng, khả năng của nương còn chưa đủ tốt nên chỉ được như thế, nếu là một số lão sư phụ, họ có thể kéo đến ba trượng, đó mới thật sự tài giỏi." Được chính hài tử của mình khen ngợi, Thẩm Lâm thị cũng có cảm giác thành công, trên mặt bà ấy nở nụ cười nhẹ nhàng, trong lời nói thì vẫn giữ khiêm tốn.

"Dài hai trượng? Nương quá tài giỏi!"

Thẩm Bích Thấm âm thầm tính toán thử, hai trượng này cũng khoảng sáu mét sáu, sắp dài đến bảy mét rồi. Người mẫu thân này của nàng thật sự đúng là cao thủ trong giới làm mì trường thọ.

"Nương, chờ đến sinh nhật con, nương cũng phải làm mì trường thọ cho con nhé!”

Trước kia gia đình vẫn một mực bị Thẩm lão thái áp bức, tuy Thẩm Lâm thị làm mì trường thọ rất giỏi nhưng người có thể nếm được tay nghề nấu nướng của bà ấy cũng chỉ có người của nhà chính mà người trong nhà bà ấy lại chưa từng được nếm qua.

"Được! Sau này đến sinh nhật hàng năm của các con, nương đều làm cho các con ăn." Thẩm Lâm thị xoa đầu Thẩm Bích 'Thấm, nở nụ cười vô cùng dịu dàng.

Cốc cốc cốc.

Ngay lúc này bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

"Ai vậy nhỉ?"

Mấy người trong nhà nhìn nhau, Thẩm Bích Tuyết lập tức đi mở cửa nhưng nhìn thấy người đến nàng vội nghiêng người sang một bên mời ống ấy vào trong: "Thôn trưởng, sao ông lại đến đây? Mau vào trong điạt"

"Không cần, không cần, ông đến là vì nhận sự nhờ vả của người ta đến tìm người. Là con dâu cả của Thẩm gia nhờ ông đến đây." Thôn trưởng lắc đầu từ chối, nói: "Hiện tại con dâu cả Thẩm gia vẫn đang ở trong nhà ông chờ đợi, nói là muốn gặp Ngọc nha đầu." "Ông nói nương muốn gặp cháu sao?" Vừa nghe đến đây, Thẩm Bích Ngọc cũng chạy ra từ trong bếp.

"Đại đường tỷ, tỷ đi đi!"

Trong vô thức, Thẩm Bích Thấm đã nhíu mày, nàng không cảm thấy người của nhà chính sẽ đột nhiên nghĩ thoáng như vậy, chỉ sợ rằng có chuyện mờ ám gì trong đó.

"Tỷ..."

Thẩm Bích Ngọc nhìn Thẩm Bích Thấm, lại nhìn đến mấy người Thẩm Lâm thị, trong lòng nàng ấy cũng rất do dự, tuy nương làm tổn thương nàng ấy nhưng dù sao bà ta đã nuôi nàng ấy mười tám năm, mẫu nữ không nên thù hận, huống hồ bây giờ mẫu thân cũng đã lên tiếng muốn gặp nàng ấy trước.
Bình Luận (0)
Comment