Chương 268: Cuối Cùng Cũng Tách Ra
Chương 268: Cuối Cùng Cũng Tách RaChương 268: Cuối Cùng Cũng Tách Ra
Nếu đã đưa ra lựa chọn rồi, mấy người Thẩm Bích Thấm liền đi tìm thôn trưởng rồi cùng nhau tới chủ trạch Thẩm gia.
“Tứ muội muội, ta sợ."
Nhìn cửa lớn của chủ trạch, Thẩm Bích Ngọc kéo tay Thẩm Bích Thấm lại, tay còn run nhè nhẹ.
"Đại đường tỷ cứ việc yên tâm, đến lúc đó tỷ cứ dựa theo lời nói của bọn muội mà làm, hết thảy nghe muội chỉ huy." Đôi tay của Thẩm Bích Thấm nắm chặt một tay của Thẩm Bích Ngọc để cổ vũ cho nàng ấy.
"Được." Thẩm Bích Ngọc mới gật đầu thật mạnh, trong mắt hiện lên một tia kiên quyết.
"Thẩm Thủ Nghĩa, hôm nay các ngươi lại tới làm chỉ!" Nhìn thấy Thẩm Thủ Nghĩa, Thẩm Lý thị lập tức phẫn nộ đứng lên hét lớn.
"Ngươi, đồ nghịch tử ngươi còn dám tới!" Khuôn mặt của Thẩm lão thái rõ ràng có chút mỏi mệt, nhưng vẫn nhìn Thẩm Thủ Nghĩa với vẻ mặt phẫn nộ.
"Điền thị, lão đại tức phụ, các ngươi bình tĩnh chút." Lúc này thôn trưởng ho nhẹ một tiếng mà đi từ ngoài cửa vào trong.
"Thôn trưởng, tại sao ông lại tới đây, này lại là vì chuyện gì!" Thôn trưởng mở miệng, thái độ của Thẩm Lý thị cũng thu liễm một ít, nhưng trên mặt tràn đầy sự đề phòng.
"Thủ nghĩa nói, muốn quá kế Ngọc nha đầu, tự Ngọc nha đầu cũng nói nguyện ý.' Thôn trưởng ngồi vị trí chủ vị nói.
"Cái gì, không có khả năng!"
Thẩm Lý thị không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt, trong nhà nếu không có Thẩm Bích Ngọc thì loạn thành bộ dáng gì.
"Hả? Không cho quá kế, chính là nói đại bá nương muốn mang đại đường tỷ về nhà?" Bị Thẩm Lý thị cự tuyệt, vẻ mặt của Thẩm Bích Thấm vẫn rất là bình tĩnh.
"Nói vậy cũng đúng!" Thẩm Lý thị gật đầu.
"Vậy thật là quá tốt rồi, mới đầy ta còn lo lắng tiền thuốc men này không tìm được ai để đòi đó." Thẩm Bích Thấm vừa nghe, lập tức lộ ra vẻ mặt cao hứng vô cùng.
"Ngươi có ý gì!" Nghe được lời này của Thẩm Bích Thấm thì trong lòng Lý thị đột nhiên nhảy dựng, tiền thuốc men gì.
"Đại đường tỷ bị thương, tiền thuốc men là cha ta bỏ ra, nàng vẫn luôn sợ hãi các ngươi sẽ không muốn bỏ ra tiền thuốc men mà vứt bỏ nàng, cho nên mới muốn nương của ta nhận nàng làm con nuôi, để nàng ở nhà ta làm việc hoàn lại tiền thuốc men." Thẩm Bích Thấm nhìn Thẩm Lý thị ý cười nói,'Nhưng ta không vui, nếu là nhận nàng làm con nuôi thì không chỉ phải thêm một miệng ăn cơm, hơn nữa mười lượng tiền thuốc men kia chính là ném đá xuống sông, nếu như thấy đại bá mẫu nguyện ý để đại đường tỷ về nhà thì ta liền an tâm rồi."
"Chính là Thấm Nhi, Ngọc Nhi nàng..." Thẩm Lâm thị rất là phối hợp giả bộ luyến tiếc Thẩm Bích Ngọc.
"Nương, đại đường tỷ phải đi về, dù cho người là nhị thúc mẫu của tỷ ấy thì cũng không thể ngăn trở."
Thẩm Bích Thấm đánh gấy lời nói của Thẩm Lâm thị, sau đó nhìn Thẩm Bích Ngọc nói,;Đại đường tỷ ngươi không phải vẫn luôn muốn trở về chủ trạch sao, hiện tại đại bá nương đồng ý để tỷ trở về, tỷ nên cao hứng mới đúng."
"Nãi nãi, nương."
Lúc trước, mọi người đã nói rồi, muốn để Thẩm Bích Ngọc tỏ ra rất muốn trở về chủ trạch, làm như vậy thì người của chủ trạch mới tin lời nói của Thẩm Bích Thấm, cho nên trong mắt Thẩm Bích Ngọc mới có sự mong chờ nhìn về phía Thẩm Lý thị.
"Haz, đến chỗ nương, để nương nhìn xem thương thế của con thế nào rồi."
Nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Bích Ngọc, Thẩm Lý thị cho rằng Thẩm Bích Tuyết vẫn luôn hướng về phía mình, trong lòng liền cảm thấy đắc ý, trên mặt lập tức giả bộ từ mẫu, ngữ khí ôn nhu vẫy tay với Thẩm Bích Ngọc.
"Vâng." Thẩm Bích Ngọc rất phối hợp gật đầu, sau đó liền muốn đi đến chỗ Thẩm Lý thị.
"Chậm đã."
Nhưng mới vừa đi hai bước đã bị Thẩm Bích Thấm giữ chặt/Muốn đại đường tỷ trở về cũng được thôi, nhưng chúng ta đã phân gia, còn thỉnh đại bá nương đem tiền thuốc men thanh toán rồi lại nói, mười lượng, một phân đều không thể thiếu, nếu không trả tiền, chúng ta sẽ không để người đi."