Chương 267: Quá Kế
Chương 267: Quá KếChương 267: Quá Kế
Thẩm Thủ Nghĩa thoải mái cười to vài tiếng, sau đó cũng đứng lên, giơ lên bát rượu nói với mọi người,'Cha nhận lời chúc phúc của các con, cảm ơn lời chúc phúc của các con, nào, cùng tới!"
"Cùng tới!"
Tiếng chạm thanh thúy, vài giọt rượu bị sóng ra ngoài, cùng với tiếng cười vui vẻ của các thành viên trong gia đình tạo thành một bức tranh vẽ ấm áp vô cùng, khắc thật sâu vào nội tâm của mỗi người. ...
Lúc cả gia đình đang ăn uống vui vẻ thì Thẩm Đại Võ tới gõ cửa thông báo Thẩm Bích Ngọc bị thương vô cùng nặng.
"Cái gì, mau mang chúng ta đi xem!”
Biết được tình huống Thẩm Bích Ngọc, mấy người Thẩm Thủ Nghĩa đều bị khiếp sợ vô cùng, cũng không nói nhiều lời liền đi theo tới nhà Thẩm Đại Võ. Xem xét thương thế của Thẩm Bích Ngọc xong liên lập tức mang Thẩm Bích Ngọc lên đi y quán ở trấn trên, bởi vì vết thương của nàng ấy quá nặng.
Tới y quán, đợi suốt hơn một canh giờ, Trần đại phu mới xử lý hết tất cả vết thương trên người của Thẩm Bích Ngọc.
"Trần đại phu, thương thế đại đường tỷ của ta như thế nào?" Chờ Trần đại phu băng bó xong cho Thẩm Bích Ngọc thì Thẩm Bích Thấm nôn nóng dò hỏi.
"Mảnh vụn trên tay đã lấy ra, chỉ cần tĩnh dưỡng một đoạn thời gian là có thể khỏi hẳn, chính là phần đầu bị thương nghiêm trọng, trước mắt chỉ nhìn thấy bị ngoại thương, còn có bị thương ở bên trong không thì cần phải đợi nàng tỉnh lại, hỏi qua kỹ càng tỉ mỉ rồi mới biết được."
Trân đại phu nói xong liền thở dài, "Người ra tay này thật sự là quá vô nhân tính, một tiểu cô nương nhỏ như vậy mà có thể xuống tay ác như thế chứ."
"Ta cũng không hiểu được, thân làm nãi nãi, người nọ sao có thể xuống tay được." Thẩm Bích Thấm cười lạnh nói.
"Hả, ngươi nói đây là do Điền thị động thủ?"
Trần đại phu vừa nghe xong thì sắc mặt đều thay đổi, hắn không nghĩ tới người động thủ sẽ là Điền thị, dù hài tử có sai thì có thể đánh chửi, nhưng ra tay tàn nhẫn đến mức này thì đúng là không thể hiểu được.
"Ta chỉ hy vọng đại đường tỷ không có việc gì."
Lúc Thẩm Bích Thấm nói lời này thì trong mắt phát ra ra một cổ ánh sáng rét lạnh, nếu Thẩm Bích Ngọc xảy ra chuyện gì thì chủ trạch kia đừng có mơ mà được sống tốt... 5 ngày sau, rốt cuộc thân thể của Thẩm Bích Ngọc đã được khôi phục lại, miệng vết thương cũng đã kết vảy.
"Cha, nương, chúng ta trở vê đi, chuyện này của đại đường tỷ không thể lại kéo, phải nhanh chóng giải quyết mới được."
Thấy mọi người tan đi, Thẩm Bích Thấm vừa thu dọn đồ vật vừa nói với Thẩm Thủ Nghĩa/Hiện tại chỉ có hai cái biện pháp, một là đại đường tỷ tự mình phân gia, tự lập môn hộ để sống một mình, hai là cha mẹ để nàng quá kế đến nhà của chúng ta, cha mẹ, các người nghĩ như thế nào?"
Người một nhà thương nghị một lúc cũng chưa quyết định được, cuối cùng quyết định đi về nhà hỏi ý kiến của Thẩm Bích Ngọc.
Bên trong căn nhà tranh sau núi, nghe xong Thẩm Thủ Nghĩa nói, Thẩm Bích Ngọc chưa kịp nói lời nào nhưng nước mắt đã tuôn rơi, sau đó quỳ gối trước mặt hai người Thẩm Thủ Nghĩa, trong mắt tràn đầy cảm kích nói,'Nhi... Nhị thúc, nhị thúc mẫu, Ngọc Nhi sau này nhất định sẽ phụng dưỡng các người thật tốt, báo đáp ân tình của hai người."
Nói xong, lại đi theo dập đầu ba cái.
Thái độ như thế, không cần nói thêm điều gì nữa thì mọi người đều hiểu lựa chọn của Thẩm Bích Ngọc là gì, trong lòng thâm than, lần này chủ trạch thật sự đã khiến lòng Thẩm Bích Ngọc trở lên rét lạnh, như vậy cũng tốt, nếu không lấy tính tình của Thẩm Bích Ngọc mà tiếp tục ở chủ trạch chỉ sợ không có kết quả tốt.
"Đứa nhỏ ngốc, cháu có thể tới trong nhà nhị thúc mẫu thì chúng ta cảm thấy vô cùng vui mừng, mau đứng lên đi."