Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 292 - Chương 292: Giúp Đỡ

Chương 292: Giúp Đỡ Chương 292: Giúp ĐỡChương 292: Giúp Đỡ

Người xa phu kia thở dài một hơi rồi nói tiếp: "Sau đó ta mới biết được phụ mẫu của cả hai đã mất đi, xin ở với họ hàng nhưng đối phương lại không nhận, quả thực đã bị đuổi đi nhưng không biết sao lại trở thành dáng vẻ thế này rồi."

"Sư phụ, dừng xe ngựa lại đi, ta muốn đi xem thử." Thẩm Bích Thấm ngẫm nghĩ một lúc mới nói.

"Được rồi."

Xa phu cảm thấy hai thiếu nữ kia đáng thương nên thầm nghĩ có lẽ cô nương này có lòng hảo tâm muốn cứu giúp họ, nếu được như vậy cũng là một việc tốt cho hai thiếu nữ.

"Nàng ấy bị thương rất nặng, phải lập tức cứu chữa mới được." Thẩm Bích Thấm bước đến nhìn thoáng qua thiếu nữ đã nằm trên mặt đất, nàng câu mày nói.

"Ta..."

Nghe thấy tiếng nói của Thẩm Bích Thấm, nữ tử vẫn đang thút thít mới ngẩng đầu lên, trước mắt nàng ấy lúc này là một tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác, tuy phục sức trên người không quá lộng lẫy nhưng cả người giống như đang phát ra một loại khí chất rất khác biệt khiến người ta không kìm được chỉ muốn đến gần dựa dẫm vào nàng.

"Mau đỡ nàng ấy lên xe ngựa, phải lập tức đưa đến y quán, nếu không sẽ rất nguy hiểm." Tiểu cô nương ở trước mắt nàng ấy mở miệng nói với gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng.

Giọng nói uyển chuyển như âm thanh của thiên nhiên, thiếu nữ thít thít ngẩng đầu vẫn sững sờ nhìn Thẩm Bích Thấm như thế, giờ khắc này nàng ấy cảm thấy dường như mình đã gặp một tiểu tiên nữ đi ngang qua nhân gian.

Cho dù rất nhiêu năm sau này, thiếu nữ khóc thút thít lúc này đã sinh con dưỡng cái, mái tóc trắng xóa thì hình ảnh Thẩm Bích Thấm năm đó vẫn khắc sâu rất rõ ràng trong trái tim thiếu nữ.

Nàng ấy thề nhất định phải dùng một đời này của mình bảo vệ chu toàn cho tiểu tiên nữ trước mắt.

"Nhanh lên! Ngươi không muốn cứu đại tỷ của mình sao?" Thẩm Bích Thấm bước lên đỡ thiếu nữ đã hôn mê nằm trên mặt đất và nói với thiếu nữ trước mặt mình.

"A,a...

Thiếu nữ vẫn chưa kịp lau nước mắt, nàng ấy vội vàng đứng lên đỡ thiếu nữ đã bị hôn mê lên xe ngựa với Thẩm Bích Thấm.

"Sư phụ, đánh xe đến Hồi Xuân Đường ở trấn Cổ Huyện!" Tuy Quý Nhân Đường đã đổi đại phu phụ trách nhưng Thẩm Bích Thấm vẫn thích đến chỗ Trần đại phu hơn.

Vừa rồi Thẩm Bích Thấm đã nhìn thấy rõ vết thương của thiếu nữ, trên trán nàng ấy có một vết thương rất lớn, hơn nữa còn chảy máu không ngừng, tuy trên người nàng ấy cũng có không ít vết thương khác nhưng vết thương trên trán mới là nghiêm trọng nhất.

"Ngươi tên gì?' Thẩm Bích Thấm nhìn thiếu nữ vẫn luôn nhìn mình chằm chằm từ đầu đến giờ.

"Nhị Nha."

Theo bản năng Nhị Nha nói ra tên của mình, sau đó mới mờ mịt hỏi: "Vì sao người muốn giúp chúng ta?"

Từ quê nhà đến nơi này chỉ trong ba tháng ngắn ngủi nhưng nàng ấy xem như đã hiểu được sự ấm lạnh trong xã hội này, nàng ấy thật sự không dám tin mình có thể gặp được người có lòng tốt.

“Đại tỷ của ngươi bị thương rất nặng, ai nhìn thấy cũng sẽ ra tay giúp đỡ.' Thẩm Bích Thấm nói rất thản nhiên.

"Không phải."

Nghe Thẩm Bích Thấm nói, đột nhiên Nhị Nha đã thốt lên, nàng ấy không ngừng lắc đầu, gương mặt cũng đầy nước mắt: "Không phải, không phải, không người nào chịu giúp chúng ta, không người nào chịu giúp chúng ta cả."

"Được rồi, đừng khóc! Ta không phải người sao?"

Nói thế nào thì kiếp trước Thẩm Bích 'Thấm cũng từng sống đến gần ba mươi rồi, bây giờ nhìn thấy một tiểu cô nương khóc lóc như mưa ở trước mặt mình thế này khiến nàng nhịn không được vươn tay kéo người vào trong ngực mình, cũng không thèm để ý lúc này đối phương vô cùng bẩn, dơ dáy không chịu được. "Hu hu hu..."

Thẩm Bích Thấm ôm nàng ấy như thế, ban đầu Nhị Nha còn đang sững sờ nhưng trong nháy mắt nàng ấy từ nghẹn ngào chuyển thành gào khóc.

Tạm thời Thẩm Bích Thấm cũng im lặng.

"Được rồi, đừng khóc nữa, không có chuyện gì đâu."

Nhìn Nhị Nha trong ngực mình khóc rống lên không ngừng, trong mắt Thẩm Bích Thấm lộ vẻ đau lòng, nàng vỗ lưng nàng ấy và nhẹ nhàng an ủi.
Bình Luận (0)
Comment