Chương 293: Xin Ở Lại
Chương 293: Xin Ở LạiChương 293: Xin Ở Lại
Khiến Thẩm Bích Thấm cảm thấy càng thất bại chính là trong tiếng an ủi của nàng, Nhị Nha càng khóc to lên.
"Trần đại phu, thế nào rồi ạ?"
Đưa người đến y quán, thấy Trần đại phu đi ra, Thẩm Bích Thấm mới bước lên hỏi.
"Ừm, vết thương rất nghiêm trọng, phải may tám mũi, mặc dù đã không sao nữa nhưng sợ rằng trên trán sẽ để lại sẹo." Trần đại phu lắc đầu nói một cách tiếc nuối.
Ông ấy hiểu được gương mặt quan trọng với một nữ tử thế nào.
"Ừm, bây giờ có thể vào thăm nàng ấy không ạ?"
Nhìn thoáng qua Nhị Nha vẫn một mực kéo chặt lấy ống tay áo mình không chịu thả, Thẩm Bích Thấm mới quay đầu hỏi Trần đại phu.
"Đương nhiên có thể, nàng ấy đã tỉnh rồi, cũng nói muốn gặp các ngươi." Trần đại phu khẽ gật đầu để hai người họ đi vào trong.
"Đại tỷ!" Vừa nhìn thấy thiếu nữ bị thương, Nhị Nha lập tức chạy lên.
"Nhị Nha, đại tỷ tưởng rằng sẽ không còn gặp lại ngươi. Hu hu." Tỷ muội gặp nhau, hai người ôm lấy nhau khóc lóc.
"Cô nương, ngươi bị thương rất nặng, vẫn không nên quá xúc động thì tốt hơn!" Thẩm Bích Thấm bước lên nhắc nhở.
"Đại Nha tạ ơn ân đức ân nhân cứu mạng! Nhị Nha, nhanh quỳ xuống dập đầu với ân nhân!" Lúc này Đại Nha mới có thể nhìn rõ Thẩm Bích Thấm, nàng ấy vừa dứt lời, trên mặt đây cảm kích cũng muốn quỳ xuống dập đầu với Thẩm Bích Thấm. "Ôi, đừng quỳ, đừng quỳ! Ngươi đừng lộn xộn, nếu không vết thương lại rách ra."
Thẩm Bích Thấm vội vàng ngăn hành động của hai người họ: "Có thể nói cho ta biết vì sao hai người các ngươi bị biến thành dáng vẻ thế này không?"
"Hu hu, ân nhân, phụ mẫu của chúng †a đều đã bị sơn tặc giết chết, trùng hợp là vào ngày hôm đó hai chúng ta đều đã lên núi hái rau nên mới thoát được một kiếp."
Đại Nha vừa khóc vừa nói: "Chúng ta nghe phụ thân của mình nhắc đến có đại bá đang làm việc trong một đại hộ ở huyện thành nên chúng ta mới nghĩ đến chuyện đến đây tìm người. Thế nhưng không ngờ đến khi tìm được người thì đại bá lại không nhận chúng ta."
"Ông ta không những không nhận chúng ta mà còn để người khác đánh chúng ta." Nhị Nha tức giận nói: 'Những vết thương này đều là đại bá để gia đỉnh đánh chúng ta."
"Vất thương trên trán ngươi cũng vì vậy mà có sao?" Thẩm Bích Thấm không khỏi nhíu mày, hỏi.
"Không phải, cái này là hôm nay chúng ta đi ăn xin và bị một khất cái đánh, khi đó họ thấy trán ta đổ máu mới chạy đi, ban đầu ta chỉ cảm thấy hơi choáng váng nhưng không ngờ sau đó đã bất tỉnh đi lúc này không hay." Đại Nha cố gắng nhớ lại nói.
"Vậy sao lại ở bên ngoài cổng thành." Lần này Thẩm Bích Thấm nhìn Nhị Nha hỏi.
"Trong thành có lệnh cấm đi lại vào ban đêm, khi đó đại tỷ đã hôn mê, ta kéo tỷ ấy cũng không nổi, những binh lính kia đã đuổi chúng ta ra khỏi thành, đại tỷ cũng bị họ đẩy ra ngoài thành," Vành mắt Nhị Nha lại đỏ lên.
Nghe Nhị Nha nói xong, Thẩm Bích Thấm xem như đã hiểu rõ ràng. Nam Minh có lệnh cấm đi lại vào ban đêm rất nghiêm, nếu vào giờ giới nghiêm mà vẫn còn đi lại trên đường, cho dù bất kỳ lý do nào đều sẽ bị giam vào nhà lao một đêm.
Những binh lính kia đuổi hai tỷ muội họ ra khỏi thành mà không nhốt họ vào nhà lao đã rất lưu tình với họ rồi.
"Ta thấy hình như các ngươi đều từng đọc sách." Thẩm Bích Thấm mở miệng, vì kiểu nói chuyện của hai tỷ muội này không hề giống các nữ tử nông gia bình thường.
"Ừm, phụ thân ta là một học trò, chúng ta vẫn một mực theo ông ấy học tập." Đại Nha gật đầu nói.
"Vậy tên của các ngươi?" Thẩm Bích Thấm nhíu mày nghĩ, người phụ thân học trò kia đặt tên cho các người cũng quá tùy tiện rồi.
"Bà của chúng ta rất bất công, bà ấy cảm thấy nữ oa tử không quan trọng nên không cho phụ thân đặt tên cho chúng ta, cứ gọi cái tên thế này thôi."
Nhị Nha tức giận, bất bình nói, sau đó hốc mắt lại đỏ lên: "Sau này cũng không còn nghe bà mắng chúng ta nữa rồi, bà cũng bị sơn tặc giết chết rồi."
"Vậy, sau này các ngươi dự định thế nào?" Thẩm Bích Thấm nhíu mày tiếp tục hỏi.
" Ân nhân, tỷ muội chúng ta không có chỗ đi, cầu xin người nhận chúng ta, chúng †a nguyện làm nô tỳ hầu hạ tiểu thư."