Chương 306: Tài Bắn Cung
Chương 306: Tài Bắn CungChương 306: Tài Bắn Cung
Kiếp trước làm món tương đậu tằm này phải dùng ớt Tứ Xuyên nhưng loại ớt hiện tại nàng trông thuộc chủng loại nào, thật sự Thẩm Bích Thấm cũng không biết. Chẳng qua chúng cũng có màu sắc đỏ sáng, dài, nhỏ, cong lại, có hình giống chữ "Ï, vị cay vừa phải, còn có mùi thơm và khá giống ớt Tứ Xuyên, cực kỳ thích hợp làm món tương đậu tằm huyện Bì.
Sau khi ra đến sau núi, từ đằng xa, Thẩm Bích Thấm đã trông thấy Mộ Dung Húc và mấy người Thẩm Trí Viễn đang đứng trên bãi đất trống, phía trước bãi đất trống là một tấm bia bắn tên hình tròn, hơn nữa trong tay ba người đều cầm cung.
"Mộ Dung ca ca, tam ca, tứ ca." Nhìn thấy mấy người họ, Thẩm Bích Thấm vô cùng vui vẻ, nàng cười tươi, chạy đến chỗ họ. "Ngũ muội muội."
Nhìn thấy Thẩm Bích Thấm, Thẩm Kỳ Viễn cũng phấn khởi chạy đến: "Sao muội lại đến đây?"
Từ khi dọn nhà, đất trồng ớt ở sau núi này đều giao cho Thẩm Trí Viễn và Thẩm Kỳ Viễn quản lý, đã lâu rồi Thẩm Bích Thấm không đến sau núi.
"Muội muốn làm một loại tương mới nên muốn đến hái chút ớt." Sau khi trả lời xong, nàng lại cảm thấy tò mò: "Tứ ca, các huynh ở đây để..."
Lúc này không phải thời gian học sao? Thế nhưng nhìn dáng vẻ này của họ chính là luyện tập bắn cung.
"Tiên sinh nói các hiền triết đời trước đều tập luyện lục nghệ nên bảo bọn huynh phải vất vả kết hợp, vì vậy mới bảo Mộ Dung đại ca dạy bọn huynh bản tên."
Thẩm Bích Thấm nhìn Mộ Dung Húc bằng vẻ mặt sùng bái, nói: "Tài bắn cung của Mộ Dung đại ca rất cao siêu, hơn nữa còn là bách phát bách trúng, rất tài giỏi!"
Lục nghệ xuất phát từ Chu Lễ(*) bao gồm ngũ lễ, lục lạc, ngũ xạ, ngũ ngự, lục thư, cửu số. Mọi người thường nói am hiểu ngũ kinh, biết lục nghệ, cũng chính là lục nghệ này.
(*) Chu Lễ còn gọi là Chu Quan Kinh, là tên gọi của một quyển sách xuất hiện ở thời Chiến Quốc, ghi chép về một số chế độ quan lại và những tập tục, lễ nghi của đời Chu.
Nghe Thẩm Kỳ Viễn nói, Thẩm Bích Thấm âm thầm gật đầu trong lòng mình. Bây giờ các học trò đều đang chìm trong khoa cử, tất cả đều không để ý đến những việc bên ngoài, chỉ một lòng đọc sách thánh hiền, vô tình biến các học trò này trở thành những thư sinh yếu đuối, tố chất về sức khỏe càng ngày càng sa sút. Nhưng mỗi lần khảo thí, thời gian đều kéo dài từ một đến ba ngày, điều này cũng trở thành thử thách lớn nhất cho các học trò, vì vậy có rất nhiều học trò đã phải tham gia khoa cử nhiều lần không phải vì tài năng của họ không đủ mà chính vì sức khỏe không đủ.
Thẩm Bích Thấm đã từng đích thân trải nghiệm tài bắn cung của Mộ Dung Húc nên rất đương nhiên nàng cũng biết tài bắn cung của hắn rất tốt, chẳng qua nàng vẫn muốn biết đến cùng thì tài bắn cung của Mộ Dung Húc còn có thể tốt đến mức nào.
"Ha, bách phát bách trúng."
Thẩm Bích Thấm đi đến trước mặt Mộ Dung Húc, nàng chớp mắt nói: "Bắn cung chia thành năm loại, bạch thỉ, tam liên, diệm chú, tương xích, tĩnh nghi, không biết Mộ Dung ca ca biết bắn mấy loại?"
Tính tình Mộ Dung Húc ít nói, không thích khoe khoang, cho dù biết bắn cung hẳn cũng không chủ động biểu hiện ra ngoài, chỉ là không biết làm thế nào mà khi nhìn thấy đôi con ngươi trong trẻo kia, dù biết trong đó che giấu sự tỉnh ranh nhưng hắn vẫn mấp máy môi, quay người lập tức nhắm vào bia bắn.
Mọi người chỉ nhìn thấy Mộ Dung Húc đứng vững vàng, giương cung trong tay mình lên dùng một mũi tên đặt lên dây cung, cánh tay chậm rãi kéo ra khiến cung giống như mặt trăng tròn, nhắm chuẩn rồ bắn một mũi tên ra.
"Vù vù..."
Mũi tên như sao băng, bắn ra rất nhanh, trúng ngay giữa hồng tâm, xuyên qua bia bắn.
"Trúng mục tiêu mà còn rất có lực, đầu tiên màu trắng, vậy đây là bạch thỉ" Thẩm Kỳ Viễn đứng một bên cũng trợn mắt há mồm, không khỏi nghẹn ngào thốt lên.
Vù vù vù...