Chương 314: Nhờ Hỗ Trợ
Chương 314: Nhờ Hỗ TrợChương 314: Nhờ Hỗ Trợ
Lúc này Thẩm Bích Thấm mới chân chính nhận thức được tập bắn cung cũng không hề dễ dàng, đối với chiêu thức xuất thân nhập hóa, tài bắn cung của Mộ Dung Húc thì lại càng thêm bội phục, nàng đột nhiên có chút hoài nghi bản thân mình có thể có nghị lực để học đến cuối cùng hay không.
"Kiến thức cơ bản rất quan trọng, nên muội cần luyện tập tốt tư thế kéo cung trước, sau khi ổn thì chúng ta sẽ lại học những cái khác."
Mộ Dung Húc do dự nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Bích Thấm, mắt hơi nheo lại hiện lên một thứ ánh sáng nhàn nhạt, sau đó mới nhẹ nhàng mở miệng/Học bắn tên cần kiên trì, nếu như muội không làm được thì từ bỏ đi, nếu không học được một nửa rồi bỏ dở giữa chừng thì quá lãng phí thời gian."
"Ai nói muội muốn từ bỏ." Thẩm Bích Thấm trừng mắt nhìn Mộ Dung Húc một cái rồi không cam lòng một lần nữa lại giương cung lên về phía tấm chắn.
"Hiện giờ mới chỉ là bắt đầu, về sau sẽ càng khó khăn hơn nữa, muội xác định là mình sẽ kiên trì được đến cuối cùng?" Mộ Dung Húc dùng vẻ mặt điềm nhiên ngồi ở trên ghế nói, sau đó còn nhàn nhã uống một ngụm nước.
"Đây là huynh đang xem thường muội sao?"
"Ta cũng chỉ là đang nói sự thật!"
"Hừ, bổn cô nương nói được làm được!"
Thẩm Bích Thấm dùng vẻ mặt kiên định nói một tiếng, sau đó liền giương cung lên, đột nhiên trong lòng nàng cảm thấy, quả nhiên đại thúc này không biết nói những lời tốt đẹp!
Mà lúc này trong lòng nàng chỉ một lòng muốn phân cao thấp với Mộ Dung Húc, nên hoàn toàn không phát hiện ra, trong mắt Mộ Dung Húc lóe lên một tia cười thoáng ngang qua.
Nhưng mà, tuy rằng Thẩm Bích Thấm nói rất có chí khí, ngay từ đầu làm đúng là không tồi, chỉ là chờ khi giương cung được đến lần thứ mười lăm thì tay nàng bắt đầu run lên, cho dù là tay trái hay tay phải thì cũng đều phát run.
"Hôm nay dừng lại ở đây đi."
Mộ Dung Húc tiến lên ngăn cản Thẩm Bích Thấm lại muốn tiếp tục làm tiếp,'Muội vừa mới bắt đầu học, chỉ cần ngày nào cũng kiên trì giương cung, thì đến lần thứ 50 sẽ tốt."
"ồ, được"
Thẩm Bích Thấm vừa nghe xong thì liền gật đầu buông cung tên xuống, sau đó duỗi tay lau mồ hôi còn đang ở trên trán, hiện giờ nàng đã biết, đây hẳn là cực hạn của mình rồi, nàng cũng không thể nào cậy mạnh được nữa.
"Muội mang cung về đi, bình thường ở nhà nếu rảnh có thể đem cung ra luyện tập, nhưng không nên tập luyện với cường độ quá cao, hiện giờ cơ thể muội còn chưa chịu được." Mộ Dung Húc nhìn cánh tay Thẩm Bích Thấm vẫn còn đang run lên nói.
"Được." Thẩm Bích Thấm gật đầu, cố quá hóa hỏng, đạo lý này nàng vẫn hiểu được.
Sau khi luyện tập xong thì Thẩm Bích Thấm liền cầm lấy cung, sau đó mới đi thu dọn hộp thức ăn của minh, chuẩn bị về nhà.
"Nha đầu, dạo này cháu có rảnh không" Lúc Thẩm Bích Thấm chuẩn bị rời đi thì Phùng lão mở miệng nói.
"Vâng, trừ bỏ ban ngày phải hỗ trợ phơi đậu mốc ra thì không có chuyện khác." Thẩm Bích Thấm nghĩ một chút rồi nói.
"Vậy cũng vừa lúc, lão nhân có chuyện muốn nhờ cháu hỗ trợ."
Phùng lão nói rồi lấy từ trên kệ sách xuống hai quyển sách rồi đưa cho Thẩm Bích Thấm,/'Mấy quyển sách trước kia cháu mượn ta, ta nhìn rồi, ngắt câu của cháu rất tốt, vì vậy ta muốn cháu giúp đỡ ngắt câu mấy quyển sách này."
Sách của Nam Minh cũng không hề có dấu câu, bởi vậy khi người đọc sách phải tự mình tiến hành đánh dấu, những dấu đó gọi là "Ngắt câu", đồng âm với "cây đậu", tương đương với dấu chấm câu và dấu phẩy ở hiện đại.
Khi đọc, một ý có đủ kết cấu ba phần thì người ta sẽ gọi là "câu", và khi các câu kết hợp với nhau để tạo thành ý nghĩa hoàn chỉnh thì sẽ gọi là "đoạn", để phân biệt hai định nghĩa này thì người ta dùng lần lượt là vòng tròn nhỏ và với dấu chấm để đánh dấu, bởi vậy hành động đọc cả câu sẽ đánh dấu là điểm tròn.