Chương 315: Công Phu Cứu Mạng
Chương 315: Công Phu Cứu MạngChương 315: Công Phu Cứu Mạng
Đây cũng là nguyên nhân khiến cho người đọc sách ở thời đại này khá ít, tự học thật sự quá khó khăn, không vào học vỡ lòng, cũng sẽ không có người dạy dỗ cách chấm câu, mặc dù ngươi có biết chữ, nhưng không nhất định sẽ đọc được một câu, cũng như là đọc và hiểu được sách.
Thẩm Bích Thấm vừa nhận thì liền thấy đây là hai cuốn trong "Tứ thư ngũ kinh bách khoa toàn thư”, chỉ là hai bản này là bản viết tay, chữ viết trên giấy cùng trên trúc cũng không khác biệt lắm, nên hiển nhiên là do Phùng lão viết.
Sau khi mở ra nhìn nội dung bên trong nàng thấy tất cả đều có chú giải cùng với viết vô cùng tỉ mỉ, chỉ là không có một dấu ngắt câu nào, Quý Hiên Dật đưa cho nàng bộ kia, nàng cũng đã xem qua, bởi vì là sách học nên bên trong đều đã thêm những dấu ngắt câu.
"Phùng gia gia, đây là?"
Sau khi Thẩm Bích Thấm khép xe lại thì mới khó hiểu hỏi, hai người ca ca của cô đều đã có sách, vậy vì sao Phùng gia gia còn muốn viết tay một bản?
"Hiện giờ chắc chắn có đông đảo học trò vì bộ sách này mà phát sầu, lão phu nhàn rỗi không có việc gì nên liền nghĩ sao chép lại một chút, coi như cũng giúp đỡ những học trò kia một chút ít."
Phùng lão vuốt râu mỉm cười nói,'Chỉ là lão nhân ta già cả mắt mờ, việc đánh dấu ngắt đoạn này đúng là bất lực, Húc Nhi tuy rằng có thể hỗ trợ nhưng nó cũng có rất nhiều việc, vừa lúc gặp cháu, cháu làm việc này cũng không tồi, nên lão nhân chỉ có thể nhờ cậy cháu."
"Phùng gia gia đã nói như vậy, Thấm Nhi đương nhiên không thể nào từ chối được." Thẩm Bích Thấm mỉm cười nói, vừa lúc bản thân mình không có việc gì, nên có thể dành việc này để giết thời gian, và việc làm này của Phùng lão cũng là việc giúp đỡ người khác, nên nàng càng không có lý do gì để không hỗ trợ.
"Vậy là tốt rồi." Thấy Thẩm Bích Thấm đồng ý thì Phùng lập tức mỉm cười rạng rỡ gật đầu.
Vì vậy sau ngày hôm đó, cuộc sống của Thẩm Bích Thấm vô cùng có quy luật.
Buổi sáng tỉnh lại luyện tập mười lăm lần giương cung, ăn sáng xong thì đi phơi đậu cho người nhà, phơi xong thì chui vào trong thư phòng làm ngắt câu trong sách, đợi khi xem sách mệt mỏi thì lại tiếp tục luyện cung, cuộc sống giản dị mà phong phú đến lạ thường.
Nhưng mà, đối với chuyện Thẩm Bích Thấm là một cô nương vậy mà lại luyện công thì tất cả người nhà ngoại trừ hai huynh đệ thì rõ ràng là vô cùng không tán thành, ngày đó khi thấy Thẩm Bích Thấm vác theo cung trở về thì họ lập tức tiến hành giáo dục tư tưởng Thẩm Bích Thấm một hồi, tiếc rằng cho dù mọi người tận tình khuyên bảo thật lâu thì cũng không có cách nào lay động nàng dù chỉ là một chút, cuối cùng cũng chỉ có thể mặc kệ nàng.
Chỉ là nội tâm hai vợ chồng Thẩm thị càng ngày càng ưu sầu, họ lo lắng Thẩm Bích Thấm ngày càng mạnh mẽ, về sau ai có thể áp chế được nàng chứ, sợ là sau này có khi họ còn phải chiêu phu về ở rể.
Cái giá phải trả cho việc luyện bắn cung tên chính là ban đầu Thẩm Bích Thấm vô cùng đau nhức cánh tay, ba ngày thì đau cơ, một tuần sau thì lưng cũng đau theo, mỗi một lần thả lỏng đều vô cùng đau, không nhịn được mà khẽ suýt xoa.
"Con xem con đi, một cô nương thì học cái nguy hiểm kia làm gì." Thẩm Lâm thị vô cùng đau lòng nhưng khi mở miệng thì không nhịn được oán trách, dù vậy nhưng bà vẫn nhẹ nhàng mát xe phân lưng cho Thẩm Bích Thấm, giúp cho nàng giảm bớt đau nhức.
"Nương, đây chính là một công phu cứu mạng." Thẩm Bích Thấm bị đau đến trợn mắt nhe răng, nhưng thần sắc, ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc.