Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 322 - Chương 322: Mất Mặt Quá

Chương 322: Mất Mặt Quá Chương 322: Mất Mặt QuáChương 322: Mất Mặt Quá

"Ồ, được!" Thẩm Bích Thấm khẽ gật đầu, nàng dựa theo cách nói của Mộ Dung Húc bắn mũi tên đầu tiên.

"Hãy thử nhắm vào bia bắn này." Mộ Dung Húc vừa nói vừa đặt bia bắn đến một nơi cách chỗ Thẩm Bích Thấm đang đứng khoảng bốn bước chân.

"Chỉ với khoảng cách này?" Thẩm Bích Thấm nghi ngờ nhìn Mộ Dung Húc hỏi. Gần thế này cũng quá đơn giản rồi!

Mộ Dung Húc không nói gì thêm, chỉ là hai tay vẫn vòng trước ngực, đứng dựa vào thân cây liễu theo dõi nàng.

"Hừ, thử thì thử."

Thẩm Bích Thấm cắn răng, giương cung lên, nhắm kỹ vào bia bắn, ngay sau đó đã có một mũi tên bắn ra ngoài.

Thẩm Bích Thấm vô cùng tự tin, khoảng cách chỉ có thế này, đừng nói là bản trúng mà cho dù muốn trúng hồng tâm cũng không thành vấn đề. Thật sự quá xem thường nàng.

Vèo!

Tiếng xé gió vang lên, mũi tên lông vũ phóng ra, thế nhưng cảnh tượng tiếp theo lại khiến Thẩm Bích Thấm trợn mắt há mồm.

Chỉ thấy mũi tên lao ra chưa được hai mét thì giảm tốc độ lại, sau đó dưới tác dụng của trọng lực mà mũi tên đã lao xuống theo đường vòng cung và nhẹ nhàng rơi xuống trước bia bắn.

Tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, Thẩm Bích Thấm đã ngây người trong chốc lát, sau đó gương mặt nhỏ của nàng bỗng đỏ ửng một mảng, nàng xấu hổ đến mức chỉ ước gì có thể tìm được một cái lỗ mà chui xuống. Thật sự quá mất mặt!

Vừa rồi chính nàng còn khinh thường vì bia bắn được đặt quá gần, bây giờ thì hay rồi, thế mà mũi tên nàng bắn ra đã không chạm đến được bia bắn.

"Nếu hôm nay không có việc gì thì luyện bắn vào bia như thế đi!"

Thấy dáng vẻ Thẩm Bích Thấm cúi đầu, mặt mày đỏ bừng vì xấu hổ, trong mắt Mộ Dung Húc không thể không hiện ý cười, hắn nhỏ giọng nói một câu rồi vòng qua Thẩm Bích Thấm mà đi quay về rồi đi lên lầu trúc bên kia.



Chờ Mộ Dung Húc đi rồi, Thẩm Bích Thấm mới giận dỗi dậm chân. Hu hu. Nàng chỉ cảm thấy mình sống hai đời nhưng chưa bao giờ mất mặt thế này.

Nhìn cung tiễn xanh biếc trong tay mình, bàn tay nhỏ kia lại nằm chặt lấy nó.

Bắn cung đáng chết, nhất định ta phải học được ngươi để tên đại thúc thối kia hoàn toàn thay đổi thái độ với ta.

Thế là cả một buổi chiều này Thẩm Bích Thấm đều miệt mài luyện tập bản cung. Mộ Dung Húc thì ngồi dưới cây liễu đọc sách, ngoại trừ thỉnh thoảng ngẩng đầu lên đưa ra một số lời nhận xét với Thẩm Bích Thấm thì hai người đều tập trung làm phần việc của riêng mình.

Một người đọc sách, một người bắn tên, mặc dù song phương đều không nói gì nhưng bầu không khí lại vô cùng ấm áp và thoải mái.

Chờ đến khi hai huynh đệ Thẩm Trí Viễn đã tan học, ba huynh muội nhà họ lại cùng nhau đi về.

"Thấm Nhi, con đã hỏi được ngày mai nên đi nơi nào chưa?" Đến lúc cả nhà ngồi ăn cơm tối, Thẩm Thủ Nghĩa mới mở miệng hỏi.

"Ông Phùng nói nên đi núi Thạch Sư Nham.' Thẩm Bích Thấm giới thiệu đơn giản về chùa Thạch Sư Nham cho mọi người trong nhà mình nghe.

"Không ngờ núi Thạch Sư Nham kia lại có nhiều chùa am và đỉnh núi như vậy." Mọi người nghe xong không khỏi giật mình thán phục một phen.

"Vâng. Cho nên con đã nói trước tiên chúng ta đi lên chùa Thạch Sư Nham, nếu thời gian thoải mái sẽ đi thêm chùa am khác." Thẩm Bích Thấm khẽ cười nói.

Ở khu vực Mâm Nam, người dân đã quen nói "núi" là "nhamf, vì vậy khi nói Thạch Sư Nham thì chỉ là chùa miếu nhưng núi Thạch Sư Nham đã cả một dãy núi.

Nói dãy núi Thạch Sư Nham có bảy đỉnh núi đứng đầu, điều này cũng đã nói trên đó có bảy ngôi chùa và chùa Thạch Sư Nham thật ra chỉ là một trong số đó, trong vòng một ngày không thể nào đi tham quan hết được nên trước hết phải lựa chọn mấy chỗ dựa theo mục đích, còn lại phải để từ từ tính tiếp.

"Được! Vậy chúng ta đi am Thạch Sư Nham trước. Nương của con đã chuẩn bị đồ đạc xong cả rồi, chỉ còn thiếu mỗi rượu hoa cúc, chờ đến ngày mai đi dọc đường ghé lại mua là được."
Bình Luận (0)
Comment