Chương 323: Cùng Đi Du Lịch
Chương 323: Cùng Đi Du LịchChương 323: Cùng Đi Du Lịch
Trên mặt Thẩm Thủ Nghĩa lộ vẻ tiếc nuối nói: "Chỉ tiếc năm nay chúng ta quyết định quá gấp nên không thể tự mình ủ rượu."
"Phụ thân không cần lo lắng điều này, lần này tiên sinh cũng đi chung với chúng ta, tiên sinh đã chuẩn bị rượu hoa cúc ạ." Thẩm Trí Viễn mở miệng nói.
"Phùng lão cũng muốn đi cùng chúng ta?
Nghe Thẩm Trí Viễn nói, Thẩm Thủ Nghĩa vui mừng, hớn hở thốt lên: "Vậy thì tốt quá rồi, có Phùng lão đi cùng với chúng ta, nhất định chúng ta sẽ thu hoạch được rất nhiều kiến thức trong chuyến đi mùa thu lần này."
Sáng sớm hôm sau, mọi người mới mang theo đồ vật chất lên xe ngựa, tất cả cùng lên đường đi về phía núi Thạch Sơn Nham.
Núi Thạch Sơn Nham cách thành Nam phủ Chương Châu bảy dặm, cách xã Thủy Đầu khoảng mười dặm đường, ước chừng khoảng nửa canh giờ sau thì mọi người đều đã đến chân múi. Gửi ngựa và xe xong, tất cả xách đồ và đi bộ theo con đường nhỏ ở giữa Thạch Sư Nham và ngọn núi Kê Tử mà đi vào sơn môn.
Đứng trước sơn môn, Phùng lão vuốt râu khẽ cười hói mọi người: "Mọi người có biết vì sao núi này được gọi là Thạch Sư Nham không?”
"Không phải bời vì trong này có sư tư đá ngàn năm sao?" Thẩm Bích Thấm nghi ngờ mở miệng hỏi.
"Ha ha, ông biết ngay cháu sẽ nói như vậy."
Nghe Thẩm Bích Thấm trả lời, Phùng lão khẽ cười, ông ấy lắc đầu nói: "Bời vì nhìn từ xa dãy núi này giống như một con sư tư đá đang ẩn núp, cũng bởi vì trước đây thành Nam được gọi lả Nam Nham, còn về sư tử đá kia chẳng qua chỉ là trùng hợp mà thôi."
"Thì ra là như vậy!"
Lúc này mọi người mới sáng tỏ mà gật gù. Trước kia họ thật sự cho rằng bởi vì có sư tử đá nên mới được gọi là núi Thạch Sư Nham.
Thẩm Thủ Nghĩa và Thẩm Lâm thị đi hai bên Phùng lão, dìu ông ấy đi về phía trước, ở giữa là ba tỷ muội tay trong tay vừa trò chuyện thân thiết vừa bước đi, thỉnh thoảng còn cười lên vài tiếng, tiếng cười thanh thúy như tiếng chuông bạc, Mộ Dung Húc Và hai huynh đệ Thẩm Trí Viễn xách theo đồ và đi phía sau cùng.
Gió thu nhè nhẹ, ven đường lên núi có không ít đình nghỉ mát, những am nhỏ và bia mộ, mọi người cũng không phải đi vội, họ chậm rãi đi dạo ở giữa trời đất non xanh nước biếc, hoặc nghỉ ngơi hoặc quan sát, tất cả đều rất thoải mái và thỏa mãn lại không hề cảm thấy mệt mỏi, buồn tẻ.
"Cuối cùng cũng đến rồi."
Mọi người vừa đi vừa nghỉ mệt nên cuối cùng đã đi đến nơi muốn đến, đập vào mắt họ là một ngôi chùa bằng đá xám, bên cạnh còn có một tấm bia, trên đó viết "Thạch Sư Nham'.
"Đây có lẽ chính là sư tư đá ngàn năm rồi!"
Mọi người giẫm lên thêm đá uốn lượn đi thêm một đoạn ngắn, trên một bãi đất trống bên trái đường đi, họ nhìn thấy một con sư tử đá đang ngẩng đầu.
Trên người sư tử đá được chạm khắc vô cùng tinh xảo, há miệng, trợn mắt, uy vũ vô cùng, cực kỳ sinh động.
"Không sai!" Phùng lão mỉm cười gật đầu.
Thấy Thẩm Bích Thấm chạy đến gần sư tử đá, nàng tò mò quan sát rất kỹ, mấy người khác cũng đi theo nàng.
"Ông Phùng, sư tử đá này thật sự đã hơn ngàn năm rồi sao?" Thẩm Bích Tuyết nhìn Phùng lão hỏi lại một lần nữa.
"Ừm. Sư tư đá này được xây dựng vào triều đại Nam Bắc, năm Lương Đại Đông, đến bây giờ cũng hơn chín trăm năm rồi, ngàn năm chỉ là cách nói phóng đại lên của dân gian mà thôi nhưng đúng là đã gần ngàn năm rồi." Phùng lão vuốt râu, chậm rãi nói.
Nghe Phùng lão nói như vậy, Thẩm Bích Thấm tính nhẩm trong đầu mình, ở thời đại này đúng là cách khoảng chín trăm năm, đến thời hiện đại cũng đã hơn nghìn năm nên nói như vậy cũng không sai.
"Ôi, mọi người nhìn này, trên mông sư tử đá lại có một cái lỗ thế này?" Lúc này Thẩm Kỳ Viễn đã ngồi xổm xuống, hẳn tò mò nhìn sư tử đá từ đẳng sau nói.
"Khụ”
Nghe Thẩm Kỳ Viễn nói, ngoại trừ Thẩm Bích Thấm ra thì tất cả mọi người ở đây đều đỏ mặt, mặc dù đối phương chỉ là sư tử đá nhưng hành vi nhìn mông người ta thế này đủ làm người khác phải thẹn thùng.