Chương 324: Sự Tích Sư Tử Đá
Chương 324: Sự Tích Sư Tử ĐáChương 324: Sự Tích Sư Tử Đá
"Kỳ Viễn." Thẩm Lâm thị khiển trách hẳn, bà ấy lên tiếng nhắc nhở.
"Ha ha ha, trái lại Tiểu Kỳ Viễn quan sát rất cẩn thận."
Lúc này đột nhiên Phùng lão đứng bên cạnh lại cười ha ha rất thoải mái, nhìn mọi người nói: "Cái lỗ này không phải tùy tiện mà có đâu, trong này đã bao hàm một truyền thuyết."
"Truyền thuyết? Truyền thuyết gì ạ?" Nghe Phùng lão nói đến đây, mọi người cũng cảm thấy rất hứng thú, tất cả đồng thanh hỏi.
Mặt mày lộ rõ vẻ tò mò nhìn ông ấy.
"Truyền thuyết nói rằng trước đây hậu môn của sư tử đá này có thể xuất ra gạo." Phùng lão khẽ cười nói.
"Ra gạo?" Nghe xong mọi người đều không nhịn được mà thốt lên một tiếng. Chuyện này quá thân kỳ, lúc này mọi người không khỏi nhìn sư tử đá bằng ánh mắt kính sợ.
"Đúng vậy. Mỗi ngày sư tử đá này sẽ cho ra lượng gạo đủ cho tăng nhân và hành khách đến đây, không thừa cũng không thiếu." Phùng lão gật đầu nói tiếp.
"Vậy tại sao bây giờ không còn ra gạo. nữa ạ?" Thẩm Bích Ngọc nhỏ giọng hỏi, tất cả mọi người hiểu được trong này chắc chắn phải có nguyên nhân.
"Có một năm vì gặp nạn mà thiếu lương thực, có rất nhiều nạn dân đến chùa, một tiểu tăng phụ trách lấy gạo, hắn ngại tốc độ ra gạo của sư tử đá quá chậm nên thiếu kiên nhẫn nên đã đục cho hậu môn của sư tử đá này to ra."
Phùng lão chậm rãi giải thích cho mọi người nghe: "Kết quả đã phá hủy linh khí khiến sư tử đá không thể tiếp tục ra gạo như trước nữa."
"Ôi, thật đáng tiếc!"
Nghe Phùng lão nói xong, tất cả mọi người đều cảm thấy tiếc nuối nhưng đồng thời trong lòng họ đã hiểu được đạo lý.
Đây là một câu chuyện muốn người nghe có thể tỉnh ngộ.
Mọi người đứng lại chỗ sư tử đá trong chốc lát rồi tiếp tục đi tiếp, chỉ trong chốc lát sau, một ngôi chùa có mái cong vểnh lên, tạo hình trang nhã đã xuất hiện trước mắt mọi người.
"Nơi này chính là chính điện của Thạch Sư Nham, Đại Hùng bảo điện."
Phùng lão vừa giải thích với mọi người vừa dẫn mọi người đi vào chùa, ngay sau đó họ nhìn thấy một lão tăng khoác trên mình bộ áo cà sa, tay cầm bầu nước tưới nước cho một cái cây nhỏ cao khoảng nửa thước. "Kia là Dung Phác Thực thiền sư..."
Lúc này Phùng lão vốn dĩ đang nói chuyện thì đột nhiên đã bước nhanh chân đến chỗ lão tăng kia, trên mặt còn lộ rõ vẻ vui mừng và cung kính.
"Hóa là Phùng thí chủ. Đã lâu không gặp! Gần đây vẫn khỏe chứ?"
Nhìn thấy người đến là Phùng lão, lão tăng kia cũng buông bầu nước trong tay xuống, ông ấy chắp tay trước ngực mỉm cười vái chào Phùng lão.
"Làm phiền đại sư nhớ mong, ta không bệnh không tai họa, cuộc sống rất nhàn nhã." Phùng lão khẽ cười nói.
"Xem ra thí chủ đã buông bỏ được rồi. Thật sự đáng mừng!" Lão tăng mỉm cười, gật đầu với Phùng lão.
"Chuyện này đều nhờ có đại sư khuyên bảo." Phùng lão cảm kích nói.
"Đây đều do tạo hóa của thí chủ, bần tăng không dám tranh công."
Lão tăng mỉm cười, lắc đầu nói. Lúc này ông ấy mới quay sang nhìn mấy người Thẩm Bích Thấm nói: "Mấy vị này là?"
Bây giờ Thẩm Bích Thấm mới có thể nhìn rõ mặt lão tăng.
Ông ấy khoảng chừng tám mươi tuổi, mày và râu đều đã bạc, mặt mũi hiền lành.
Trên người là y phục màu nâu cổ chéo, khoác trên cùng là chiếc cà sa có hoa văn bốn vầng mây như ý hợp lại với nhau, dưới vai một vòng tròn bằng ngọc cố định cổ áo, dưới chân mang giày màu xanh đậm.
Trên mặt ông ấy là nụ cười thản nhiên, vẻ mặt hiền hòa, cả người toát lên sự yên tĩnh khiến người ta cảm thấy thân thiết vô cùng.
"Họ đều là người dân ở Thẩm Gia thôn, hai đứa bé này hiện đang đi theo ta học hành."
Phùng lão giới thiệu song phương với nhau, nói: "Vị này là Dung Phác Thực thiền sư, là cao tăng trong Thạch Sư Nham."
Nghe Phùng lão giới thiệu, trong lòng Thẩm Bích Thấm chợt cảm thấy nao nao. Có lẽ do vẻ mặt của lão tăng khiến nàng nhớ đến kiếp trước trong Thạch Sư Nham có một cây cổ thụ để mọi người đến đó cầu nguyện, cây cổ thụ đó đã có tuổi thọ khoảng năm trăm năm, mà hình như tên người trồng cây cổ thụ kia chính là vị này.