Chương 325: Hang Động Của Mãnh Hổ
Chương 325: Hang Động Của Mãnh HổChương 325: Hang Động Của Mãnh Hổ
Nghĩ đến đây, trong vô thức Thẩm Bích Thấm chuyển hướng nhìn về phía gốc cây vừa rồi Dung Phác Thực thiền sư mới tưới nước, vị trí vừa khéo ở bên trái Đại Hùng bảo điện, lẽ nào đây chính là cây cầu nguyện nổi tiếng trong tương lai.
Hiện tại cây vẫn còn nhỏ bé, không cao lớn đến mười mấy mét như trong bảng giới thiệu ở kiếp trước.
"Phùng thí chủ quá khen."
Dung Phác Thực thiền sư khiêm tốn làm lễ, vừa mỉm cười vừa nói: 'Mấy vị đều là lần đầu tiên đến Thạch Sư Nham, vừa khéo bần tăng lại rảnh rỗi nên sẽ dẫn các vị đi tham quan một phen, thế nào?”
"Như vậy thì tốt quá! Tất cả làm phiền đại sư." Nghe Dung Phác Thực thiền sư nói, hai mắt của Phùng lão đã sáng lên, ông ấy vui mừng quá đỗi.
Mấy người Thẩm Bích Thấm cũng rất mừng rỡ, được cao tăng trong chùa dẫn đường đi tham quan thế này sẽ tốt hơn để họ đi lung tung.
Dung Phác Thực thiền sư dẫn đầu, dẫn tất cả mọi người đi từ nơi thờ phụng thần linh bên trong Đại Hùng bảo điện ra đến bên ngoài điện. Ông ấy có học thức uyên bác, nhờ có ông ấy mà tất cả mọi người vừa đi tham quan vừa được nghe kể chuyện, vô cùng thỏa thích.
"Thiền sư, bên kia là nơi nào?"
Lúc mọi người đi về phía bắc của Thạch Sư Nham, Thẩm Bích Thấm chỉ vào một tòa vách đá cao ngất hỏi, từ nơi này nhìn sang đó có thể nhìn thấy những chữ viết hơi mờ.
"Đó chính là Hổ Không Nham, trên vách đá sừng sững đó được các danh nhân đề rất nhiều bài thơ. Nếu mấy vị cảm thấy hứng thú cũng có thể đến đó nhìn thử." Dung Phác Thực thiên sư khẽ cười nói.
"Mau đi xem thử!"
Vừa nghe Dung Phác Thực thiền sư nói mấy lời này, hai mắt Thẩm Kỳ Viễn lập tức sáng lên, hắn kéo theo Thẩm Trí Viễn chạy như bay đến đó, hắn cảm thấy có hứng thú với những thứ này nhất.
"A, nơi này còn có hang đá."
Đến trước vách đá, sau khi quan sát một phen, đột nhiên Thẩm Bích Thấm nhìn thấy một cái hang đá không nhỏ, còn có thể cảm nhận được từng trận gió mát truyền đến từ trong hang động này.
"Đại sư, có phải ở đây cũng có một câu chuyện truyền thuyết gì không?”
Dọc theo đường đi, Dung Phác Thực thiền sư đều kể từng câu chuyện truyền thuyết ở từng nơi họ đi qua, vì vậy Thẩm Kỳ Viễn cũng thuận miệng hỏi.
"Tiểu thí chủ nói không sai, đúng là cũng có chuyện xưa."
Dung Phác Thực thiền sư mỉm cười, khẽ gật đầu, sau đó dưới ánh mắt chờ đợi của mọi người, ông ấy chậm rãi kể lại: "Thạch không tức là hang đá nên Hổ Không này mang ý nghĩa là nơi mãnh hổ cư trú."
"Hang động của mãnh hổ."
Mặc dù biết được bên trong hang động này đã không còn mãnh hổ nào ở trong đó nữa nhưng tất cả mọi người đầu theo bản năng mà lùi về sau mấy bước, hiển nhiên trong lòng vẫn cảm thấy e ngại.
"Tương truyền Vô Ẩn pháp sư của nhà Đường đã từng đến đây giảng kinh và có một con hổ đã quỳ gối trên đá nghe ngài ấy giảng kinh."
Đối diện với phản ứng của mọi người, Dung Phác Thực thiên sư chỉ mỉm cười, thản nhiên kể lại, ông ấy tiếp tục nói: "Vô Ẩn pháp sư thường cưỡi hổ vào thành mua thịt cho hổ ăn."
"Bảo hổ nghe kinh, còn có thể xem hổ như thú cưỡi, vị Vô Ẩn pháp sư này thật là tài!" Nghe đến đây, Thẩm Kỳ Viễn vô cùng hưng phấn, hắn vừa sợ hãi vừa thán phục.
Với phản ứng của Thẩm Kỳ Viễn, Dung Phác Thực thiền sư chỉ cười rồi tiếp tục nói: "Có một ngày, bởi vì Vô Ẩn pháp sư có việc, không thể xuống núi mua thịt, con hổ đói bụng nên ông ấy duỗi cánh tay mình ra cho nó ăn.
Nghe đến đó, mọi người đều giật mình thốt lên, hai mắt trợn lên tròn xoe, vội vàng hỏi tiếp: "Vậy sau đó thì sao?"
"Cái này cũng chỉ là lời truyền miệng, còn chuyện sau đó thế nào thì bân tăng cũng không biết." Dung Phác Thực thiền sư khẽ lắc đầu, cười nói: "Chỉ là lặng mộ của Vô Ẩn pháp sư cũng ở phía sau chùa, mấy vị muốn cũng có thể đến bái tế một phen!"
"Ừm." Mọi người nhìn nhau rồi gật đầu.