Chương 327: Tảng Đá Gà Mẹ
Chương 327: Tảng Đá Gà MẹChương 327: Tảng Đá Gà Mẹ
"Bần tăng chỉ có thể nói cho thí chủ biết, trong số mệnh có, cuối cùng sẽ có, nếu trong số mệnh không có, cũng đừng cưỡng cầu." Ánh mắt của Dung Phác Thực thiền sư trong suốt mà xa xăm, mang đầy trí thức.
"Ý của ngài là ta sẽ còn trở về?"
Nghe được lời này của Dung Phác Thực thiền sư, trong lòng Thẩm Bích Thấm khẽ giật mình, nàng lập tức đứng lên khỏi chỗ đang ngồi.
Trong lòng Thẩm Bích Thấm chợt trở nên bối rối, nàng đã nhận định nơi này chính là nơi nàng thuộc về, đã nhận định mình sẽ không trở về nữa, thế nhưng một câu nói này của Dung Phác Thực thiền sư rõ ràng đang muốn nói với nàng cuối cùng nàng sẽ phải quay về, bảo nàng đừng cưỡng cầu ở lại đây. "Vì sao?" Sắc mặt Thẩm Bích Thấm trắng bệch, cánh môi cũng run rẩy.
"Không thể nói."
Không ngờ lần này Dung Phác Thực thiền sư chỉ khẽ lắc đầu, nói xong ba chữ này cũng không nói nữa.
"Vậy đại sư có thể cho ta biết thời, thời gian quay về không?" Thẩm Bích Thấm run rẩy hỏi, nàng kìm nén sự khó chịu trong lòng mình, mở miệng hỏi.
"Bần tăng không biết."
Vẻ mặt của Dung Phác Thực thiền sư vẫn giống như ban đầu, vẫn là vẻ mặt mỉm cười ôn hòa: "Tiểu thí chủ, nếu muốn được như mong muốn, chỉ cần nhớ câu nói bần tăng đã nói vừa rồi là được. Bần tăng cũng chỉ có thể nói đến đây. Tiểu thí chủ, mời thí chủ trở về."
"Đại sư không thể..."
Thẩm Bích Thấm còn muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy nụ cười thản nhiên trên mặt Dung Phác Thực thiền sư, nàng đã hiểu được ông ấy sẽ không nói thêm điều gì nữa.
Thẩm Bích Thấm như hồn bay phách lạc đi ra khỏi phòng, nhìn viện tử yên tĩnh, tao nhã, đột nhiên cảm cảm thấy trên thế gian to lớn này lại không có một chỗ cho nàng dung thân, trong đầu nàng vô cùng mờ mịt, cực kỳ bối rối.
"Đây là tảng đá gà mẹ. Sao mình lại đến nơi này rồi?"
Chờ đến khi trước mặt Thẩm Bích Thấm bị thứ gì đó ngăn trở, nàng mới lấy lại tinh thân, ngẩng đầu phát hiện mình đã lên đến đỉnh Kê Tử.
Đỉnh Kê Tử ở phía bắc Thạch Sư Nham, trên đó có một khối đá khổng lồ tự nhiên, hình dáng như con gà nên người ta gọi đó là đá gà mẹ, từ trên cao nhìn xuống quả thực là một nơi ngắm cảnh cực kỳ tốt. Sững sờ trong giây lát, Thẩm Bích Thấm chợt nhớ đến kiếp trước khi nàng đang xem một bài viết, dường như có người đã bình luận bên dưới rằng phía sau tảng đá gà mẹ có một vị trí ngắm cảnh khá vắng vẻ nhưng đi đến đó thì hơi nguy hiểm.
Hiện tại Thẩm Bích Thấm cũng không thèm quan tâm nó có nguy hiểm hay không, nàng chỉ muốn tìm được nơi nào đó vắng người để xử lý thông tin trong đầu mình, khiến đầu óc được tỉnh táo hơn, thế là không nghĩ ngợi thêm nhiều nữa, nàng đã đi ra phía sau đá gà mẹ.
Quả nhiên một sườn dốc đã xuất hiện trước mắt nàng, mà nhìn bên phải chính là một sơn cốc sâu không thấy đáy. Thẩm Bích Thấm cắn cánh môi, hít thở sâu một hơi, nàng vịn theo vách đá, giãm lên sườn dốc và nhanh chóng đi về phía trước. Nàng nhớ kỷ ở dưới phần bình luận có viết cách đó không xa sẽ có một cái bệ nhỏ lồi ra. Quả nhiên rất nhanh sau đó Thẩm Bích Thấm đã đến được đó, nàng vuốt cái trán đổ đầy mồ hôi, đặt mông ngồi xuống bệ nhỏ đó, đến lúc này Thẩm Bích Thấm mới phát hiện hai tay mình đều run lên nhưng may mắn là nàng đã đến được đây.
Ngẩng đầu nhìn lên, xuất hiện trước mắt nàng là một mảnh rừng bao la bát ngát, màu xanh lá chập chùng dao động trong từng cơn gió lớn, cực kỳ hùng vĩ khiến Thẩm Bích Thấm phải ngây người nhìn lấy.
Bình luận kia quả nhiên không gạt người, nơi này đúng là một nơi ngắm cảnh rất tốt, vô cùng yên tĩnh, bình thường người ta sẽ không nghĩ đến phía sau đá còn có một nơi thế này.
Thẩm Bích Thấm cứ nhìn như vậy nhưng đột nhiên nàng lại rơi nước mắt.
Gió rất to, làm tóc và y phục trên người nàng bay loạn, thế nhưng nàng vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn mảnh rừng bao la, trong ánh mắt như chìm vào hoang mang.